Trong sự chờ mong của Hoành Không Mục Dã cùng với mọi người trong nội đường, Long Ưng đi về phía Hoành Không Mục Dã, vui vẻ nói:
- Trận luận võ này chỉ lấy giới hạn chín mươi chín chiêu, nếu tiểu đệ chịu được tới mức này, xin Hoành Không huynh tặng cho tiểu đệ hai món trân bảo để đệ tặng lại cho Công Chúa điện hạ tôn quý. Cùng với hạt minh châu trên tay Quốc lão là đại tỷ Tiểu Ma Nữ Ngẫu Tiên.
Không biết tôn ý của Hoành Không huynh thế nào?
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, có người hò hét khen ngợi.
Hai nữ nhân kia không ngờ hắn lại làm thế này. Hắn tỏ ý, đấu với Hoành Không Mục Dã không phải vì Hoành Không Mục Dã là dị tộc, mà là vì hai nàng. Hắn công khai lấy lòng hai nàng trước mặt mọi người, tức là hắn cũng không phải không hề quan tâm đến hai nàng.
Trong lòng hai nàng vừa thẹn lại vừa vui, lại càng không thể từ chối được, nên nhất thời trong lòng không biết như thế nào mà tả.
Tiểu Ma Nữ đầu tiên "a" nhẹ lên một tiếng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên, thấy ai nấy đều nhìn về phía mình, thiếu chút nữa nàng đã rụt đầu xuống dưới bàn để tránh. Mà bọn nam nhân bên cạnh nàng thì đều xạm mặt lại, hận không thể mỗi người xuất một chiêu để trừng trị tên Long Ưng kia.
Thái Bình công chúa đã quen với những cảnh như thế này, nên sức chịu đựng lớn hơn Tiểu Ma Nữ cả trăm lần. Ngoài mặt, nàng vẫn ung dung như không có chuyện gì, chỉ mỉm cười đáp lại những người đang chăm chú nhìn mình, nhưng trong lòng thì vừa mắng Long Ưng không biết giữ ý, lại vừa cảm thấy sự kích thích bừng lên.
Cũng cảm nhận rõ ràng rằng sự kích thích mới mẻ mà tên tiểu tử thối kia mang đến cho nàng đúng là chưa từng có bất cứ nam nhân nào sánh được.
Hoành Không Mục Dã đột nhiên cười, nói:
- Long Ưng huynh thật là kỳ nhân. Quý quốc có câu rằng "bảo kiếm tặng hiệp sĩ, phấn hồng tặng giai nhân", bất kể trận đấu hôm nay thế nào, bản nhân chắc chắn sẽ giúp huynh hoàn thành việc tốt, bản nhân sẽ tặng hai món bảo vật quý giá nhất chuyến đi này, coi như là tỏ lòng tán thưởng đối với Long Ưng huynh.
Trong đường rộ lên tiếng vỗ tay hò hét. Trận chiến này đã có ý nghĩa khác, nó đã mang một màu sắc bóng bẩy hơn. Đoàn mỹ nữ dị tộc của Hoành Không Mục Dã vỗ tay muốn phồng rộp cả lên, có thể thấy hành vi lớn mật mà lại mới mẻ của Long Ưng rất hợp với tác phong tính khí của các nàng.
Một thanh âm trầm hùng vang lên từ trên ghế chủ trì:
- Bản nhân là Dịch Thiên Nam của bang Lạc Dương. Long huynh vừa đến đã khiến cho lần luận võ kết bạn này càng trở nên đặc sắc hơn, chắc hẳn sẽ trở thành một giai thoại để chốn võ lâm tương truyền. Thiên Nam hiện đang có một nghi vấn, mong được thỉnh giáo Long huynh.
Long Ưng vui vẻ nhìn Dịch Thiên Nam, nói:
- Xin Đại long đầu chỉ giáo.
Dịch Thiên Nam vận nho phục, nhìn thoáng qua giống như một thầy giáo, tuổi chừng xấp xỉ bốn mươi, tướng mạo đường hoàng, nhẹ nhàng nho nhã, y cười hỏi:
- Xin hỏi Long huynh, làm thế nào để ước định là một hay hai chiêu?
Toàn trường tức khắc xôn xao cả lên. Bởi vì chuyện ước định chiêu thức này đều do mỗi người quen tay mà thành, tức là khi chiêu thức xuất ra, rồi đến lúc biến chiêu thì được coi như một chiêu khác, chẳng ai suy nghĩ sâu xa.
Hiện giờ khi Dịch Thiên Nam đưa ra nghi vấn này, mọi người mới nghĩ lại, chuyện diễn đạt nó bằng ngôn ngữ thật là không dễ.
Hoành Không Mục Dã vẫn khí định thần nhàn, mỉm cười hứng thú nghe, chẳng mảy may có chút mệt mỏi nào. Hai chân y đứng ngạo nghễ, hơi chạng ra, dường như có đến tận thế thì vẫn vững chãi như vậy. Thân hình y hoàn toàn tự nhiên, tạo nên một sức thu hút kinh người.
Long Ưng thong dong đáp lời Dịch Thiên Nam:
- Đối với tiểu đệ, cái gọi là "chiêu" thực ra chỉ là một ý nghĩ, ý nghĩ hoàn thành thì tính là một chiêu. Cho nên những động tác do ý nghĩ này dẫn phát cũng coi như là một chiêu vậy.
Hoành Không Mục Dã vỗ tay, nói:
- Tuyệt, tuyệt.
Bởi vậy, cho dù chưa động thủ, nhưng nếu ý nghĩ bị bắt buộc phải thay đổi thì cũng coi như đã qua một chiêu. Trận luận võ này chỉ thuần chất là trò chơi giữa các huynh đệ, Long Ưng huynh có thể phá lệ lấy binh khí sở trường ra để ứng chiến không? Như thế mới khiến cho bản nhân thỏa tay mà đấu.
Ánh mắt của Long Ưng quay lại nhìn đối thủ, hảo cảm với Hoành Không Mục Dã càng tăng lên. Bởi vì trận này bây giờ đã không thể giống kiểu quyết chiến không từ thủ đoạn ngày hôm qua, mà chỉ có không gian hữu hạn, đao đến kiếm đi một cách đường đường chính chính.
Hắn mỉm cười:
- Hoành Không huynh cho tiểu đệ mượn binh khí gì, thì tiểu đệ sẽ dùng binh khí đó.
Không khí trong đường phút chốc tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh âm hít thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!