Thái Bình công chúa trầm giọng:
- Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tối hôm qua trong thẩm phán viện đã có người nhận ra loại cung sắt được dùng để ám sát ngươi chính là vật của Tam hoàng huynh.
Họ đã lập tức báo cho tên cẩu tặc Võ Thừa Tự rồi, có lẽ hôm nay lúc vào triều y sẽ bẩm báo cho mẫu hoàng, cũng sẽ lôi kéo bọn gian đảng của y xúi mẫu hoàng lấy tội phản nghịch để xử trí Tam hoàng huynh, mà vào lúc quyền kế thừa hoàng tự đang khốc liệt như hiện nay, chỉ sợ mẫu hoàng sẽ thuận dòng xuôi nước, vậy...
Long Ưng thuận tay lấy thêm một cái bánh bỏ vào miệng, ưỡn người lên:
- Khi nào thì đến lúc tảo triều? Ở nơi đâu?
Thái Bình công chúa lo lắng:
- Bây giờ cách thời điểm tảo triều nửa canh giờ nữa, cử hành ở Vũ Thành điện. Ngươi có rõ mình đang định làm gì đó chứ?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đương nhiên là rõ rồi.
Võ Thừa Tự hẳn chưa ra ngoài, tên khốn kiếp đó đang ở đâu thế?
Thái Bình công chúa thầm nghĩ cũng hiểu sự tình cũng không thể chuyển thành xấu hơn được nữa, thôi thì cứ mặc cho tên này đi đánh bậy đánh bạ, biết đâu lại có thể xoay chuyển. Nàng bèn thở dài:
- Hành cung của hắn là điện Lưu Bôi, cách nơi đây không xa về hướng phía Đông Nam. Mưa đang lớn như vầy, để ta lấy xe ngựa đưa ngươi đi. Nhớ kỹ, đừng nên động thủ đánh người đấy!
Trong sự căn dặn cẩn thận của Thái Bình công chúa, Long Ưng bước xuống xe, đội mưa đi thẳng tới điện Lưu Bôi. Sau khi báo tên, những tên binh vệ giữ cửa hiển nhiên cũng hiểu hắn là ai, bèn mời hắn vào trong một gian phòng chờ, có một tên chạy vào báo.
Một lát sau, một tên lính nhìn hơi giống một vị tướng đi ra, sắc mặt cau có, nói:
- Tiểu tướng đã xin chỉ thị từ Ngụy vương, Ngụy vương nói ngài với Long Ưng không có can hệ gì với nhau cả, cũng không muốn có giao tình gì với ngài, mà bản thân Ngụy vương lại đang có chuyện quan trọng muốn xử lý, cho nên mong ngài lập tức cút đi.
Đây là những lời mà Ngụy vương vừa mới nói, lệnh cho tiểu tướng chuyển cáo cho Ưng gia một chữ cũng không được sửa.
Long Ưng đột nhiên bật cười, nói:
- Vậy làm phiền huynh đài chuyển lời cho Ngụy vương giúp ta, cũng không sửa một chữ nào.
Tên lính vẫn chưa biểu lộ thân phận chỉ nói:
- Cái này thứ cho tiểu tướng khó có thể vâng lệnh được.
Long Ưng nói:
- Nếu như ngươi không chịu chuyển lời, vậy thì kẻ chém đầu ngươi sẽ không phải ta, mà là chủ của ngươi.
Nói cho hắn ba câu này:
- Trử Nguyên Thiên, cây cung sắt, cùng với bằng chứng chính xác.
Tiếp đó hai mắt Long Ưng như lóe lên ánh sáng ma quái, hung tợn nhìn tên sĩ quan đó chằm chằm, quát:
- Còn chưa lăn vào báo với Ngụy vương?
Tên sĩ quan bị hắn nhìn thì cả người run lẩy bẩy, vội vàng bước đi như bị thôi miên.
Trận thế mà Võ Thừa Tự bày ra để đón Long Ưng thật sự có thể khiến cho nhiều người sợ hãi đến té ngã, y ngồi trên đài ngọc thạch cao chín bậc ở đầu Bắc cung điện, mũ đỏ áo vàng, ngũ quan cũng được coi là đoan chính, tuổi vừa đến ba mươi, lông mày được kẻ thô để che đi gương mặt tái nhợt vì tửu sắc quá độ.
Ánh mắt y chất chứa một sự hung tàn và nham hiểm.
Mỗi bên hắn đứng đến hai, ba mươi người, có không ít kẻ nhìn sơ là biết cao thủ, bao gồm cả Trử Nguyên Thiên đang đứng ở đầu và tên Trương Gia Phúc đêm qua phụ họa nơi Bát Phương quán đứng ở đối diện với Trử Nguyên Thiên nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!