Long Ưng khen thầm. Một chiêu này của Võ Chiếu vừa giải quyết chuyện Tiết Hoài Nghĩa gây ra chuyện ở Thần Đô một cách quyết đoán, gọn gàng và linh hoạt. Hơn nữa nó còn như thể hiện mọi thứ luôn ở trong lòng bàn tay bà ta đồng thời nhân cơ hội mà lập uy.
Tuy nhiên hắn cũng không ngờ được là bà ta lại mời chính mình lên xe ngựa.
Hai tên ngự vệ nhảy xuống ngựa. Xe ngựa càng lúc càng gần, người đánh xe là một thiếu nữ với đôi mắt sáng. Long Ưng cảm thấy nàng là một cao thủ ở trong cung đồng thời khiến cho cái xe ngựa kia lại càng thêm kỳ bí.
Ngự vệ kéo rèm xe mời Long Ưng lên xe.
Long Ưng cũng không biết nói gì đành phải trèo lên xe. Bên trong, cửa sổ màn xe được phủ kín khiến cho tối đen. Mùi hương quen thuộc đập vào mặt hắn. Một bàn tay thon thon nhưng cứng như gọng kìm chộp lấy kéo hắn về phía vị trí của người hầu đồng thời bụng cũng bị đối phương đánh cho một cái.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Long Ưng đau tới mức gập người lên tiếng:
- Muốn lấy mạng ta sao? Đừng có quên ta vừa mới đại chiến với giả hòa thượng ba trăm hiệp, bản thân bị trọng thương.
Thái Bình công chúa lôi hắn ngồi xuống, hận tới mức nghiến răng:
- Tên xú tiểu tử ngươi dám lừa bản điện. Hóa ra ngươi đã luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. Chưa bị Mẫu hoàng cười chết cũng coi như mạng của bản điện lớn.
Tiếp theo nàng đưa tay sờ hộ tí trong tay áo của hắn mà cười lạnh:
- Cứ tưởng tên tiểu tử ngươi lợi hại tới mức dùng tay không đánh chết lão hòa thường đao thương không sợ kia. Hóa ra là lén chuẩn bị trước.
Long Ưng cảm thấy rất thoải mái.
Ngồi trong cái thùng xe tối om lại ở bên cạnh công chúa tôn quý, mặc kệ nàng nói gì nhưng so với trận chiến sinh tử vừa rồi thì đúng là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Hắn thuận tay tháo hai miếng bảo vệ tay xuống rồi ghé vào tai nàng thổi một hơi mới lên tiếng:
- Phiền công chúa sai người trả lại cái bảo vệ tay này cho Bàn công công.
Thái Bình công chúa sẵng giọng:
- Ngứa chết ta. Ngươi học được ở đâu cái cách tán tỉnh này? Bản điện không chạm vào thứ hung khí vừa mới giết người. Ngươi vất ra sau, bản điện sẽ xử lý.
Long Ưng mừng rỡ, không ngờ hôm nay đùa giỡn nàng lại không bị đánh. Hắn ghé lại gần hơn một chút đồng thời lên tiếng để đánh lạc sự chú ý của nàng:
- Dường như công chúa không có cảm tình với cái tên Giả hòa thượng đó?
Thái Bình công chúa trầm giọng:
- Đôi tay của y nhuốm đầy máu tươi tôn thất Lý Đường của ta. Ngươi xử lý y, bản điện còn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu không thì sao ta lại đồng ý cho cái tên giả sắc quỷ ngươi chiếm lợi?
Long Ưng thốt lên thất thanh:
- Giả sắc quỷ?
Thái Bình công chúa gắt:
- Chẳng lẽ sắc quỷ lại giống như ngươi? Vinh công công chọn từ trong cả ngàn cung nữ được mấy người mong tắm rửa và lên giường với Ưng gia nhưng Ưng gia lại đến nơi ngắm cảnh để trúng tên. Sau đó lại uy phong lẫm liệt quyết chiến với Giả hòa thường. Đó là sắc quỷ?
Có ngươi là con quỷ đầu to thì đúng hơn.
Long Ưng vòng tay nhẹ nhàng kéo eo nàng, đầu thì ghé sát vào vai mà ngửi mùi thơm. Hắn chẳng biết trên đời có còn gì hơn thế này nữa không chỉ đành thở dài:
- Công chúa không biết, xin cho tiểu nhân cơ hội được bẩm báo. Tiểu nhân chấp nhận mọi gian khổ, chỉ sợ công chúa không cho tiểu nhân cơ hội thương nhớ, khiến tiểu nhân không được chải tóc cho công chúa.
Thái Bình công chúa cười tới mức run người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!