Long Ưng thở dài một hơi, nói:
- Thật không ngờ!
Bàn Công Công cười nói:
- Nhưng, Xá Nữ đại pháp của Võ Chiếu quá mức lợi hại! Tiết Hoài Nghĩa chịu không thấu mới nghĩ ra một cách, chọn ra hai tên đệ tử có diện mạo tuấn tú, tư chất bất phàm từ trong đám đệ tử của mình, đó là huynh đệ Trương thị, và truyền thái bổ thuật để bọn chúng bổ sung sức lực từ nữ nhân khác.
Sau đó y dùng hai người này thay thế cho mình, tạo ra cục diện hôm nay.
Long Ưng thở dài:
- Hiểu rồi! Hiện tại Tiết Hoài Nghĩa đã không còn giá trị lợi dụng đối với Võ Chiếu, nhưng lại không biết điều mà thu liễm lại, vẫn cứ ngang ngược kiêu ngạo như xưa, khiến cho Võ Chiếu nảy sinh ý định giết người.
Nhưng Võ Chiếu lại không muốn Trương thị huynh đệ biết được bà ta có ý giết sư phụ của bọn chúng, nên mới thúc ép Tiết Hoài Nghĩa tới chỗ ta tìm vận rủi.
Nếu như Tiết Hoài Nghĩa chết đi, y chỉ có thể tự trách bản thân học nghệ không tinh, không biết tự lượng sức mình, chứ không nghĩ tới Võ Chiếu có liên quan.
Bàn Công Công nói:
- Ngươi đã bỏ qua điểm quan trọng nhất, chính là việc Đoan Mộc Lăng tới thăm. Tiết Hoài Nghĩa là do Võ Chiếu một tay nâng lên làm trụ trì chùa Bạch mã.
Chùa này là Thánh địa Phật môn, Phật môn há có thể để cho cái tên hòa thượng giả mạo này làm ô uế thánh tự, nhưng lại e sợ Tiết Hoài Nghĩa có Tăng Vương Pháp Minh làm chỗ dựa sau lưng, mà Tăng Vương Pháp Minh ngoại trừ Tĩnh Trai thì là đệ nhất cao thủ Phật môn, ai có bản lĩnh vuốt râu hùm của ông ta?
Lần này Đoan Mộc Lăng tới gặp, chất vấn bà ta hỏi tội cho sư phụ, làm như vậy là có hai lý do. Một là Tiết Hoài Nghĩa chiếm cứ chùa Bạch mã. Đến hôm nay hoàng thất vẫn chưa ổn định được tình thế, cùng Đoan Mộc Lăng đối địch là hạ sách trong hạ sách.
Tuy nhiên Từ Hàng Tĩnh Trai chính là mục tiêu trọng yếu chỉ sau Ma môn của Võ Chiếu, vì vậy giết Tiết Hoài Nghĩa là kế hoãn binh của Võ Chiếu đối với Tịnh Trai. Mang chùa Bạch Mã giao trả cho Đoan Mộc Lăng thì sao? Phật môn rồi cũng sẽ bị Võ Chiếu làm cho sụp đổ.
Đương nhiên nếu Pháp Minh tự mình ra tay đối phó với cô nàng xinh đẹp Đoan Mộc Lăng này, nói không chừng có thể thu làm nội sủng, không cần bà ta phải tự mình ra tay. Nếu nói về lợi hại, chỉ sợ mười tên Tiết Hoài Nghĩa cũng không phải là đối thủ của Pháp Minh.
Long Ưng líu lưỡi nói:
- Pháp Minh lại cao minh đến thế ư?
Bàn Công Công nói:
- Chúng ta không nên đi quá sâu vào chuyện này. Những chuyện liên quan đến Pháp Minh có cơ hội ta sẽ nói sau. Vừa rồi Võ Chiếu ban xuống nghiêm lệnh, Tiết Hoài Nghĩa cùng huynh đệ Trương thị không được đặt chân vào cung Thượng Dương nửa bước. Điều này càng làm bọn hắn hận ngươi hơn.
Không cần phải là người biết tiên đoán quá khứ tương lai cũng hiểu rõ, khi ngươi rời khỏi cung Thượng Dương cũng chính là lúc Tiết Hoài Nghĩa tới giết ngươi. Thời gian giữa hai việc đó tuyệt đối không đủ cho ngươi ăn một bữa cơm.
Ông ta lại nói:
- Nói cho ta biết!
Ngươi quen dùng binh khí gì? Tiết Hoài Nghĩa sử dụng một cây tề mi thiết côn, đến nay chưa từng nếm mùi thất bại. Nếu như ngươi có thể chém cái đầu thối của y xuống đất, cam đoan ngươi lập tức sẽ dương danh thiên hạ. Chí ít, với ta cũng là đã thể hiện uy danh của Thánh môn.
Long Ưng đáp:
- Có hoặc không có cũng không sao. Bất kể thứ gì, bao gồm cả hoàn cảnh xung quanh cũng đều có thể biến thành binh khí sở trường của ta.
Bàn Công Công vui mừng nói:
- Vậy thì tốt rồi!
Rồi lão tiến đến ghé vào tai hắn nói vài câu.
Long Ưng trở lại Ngự Thư Phòng tiếp tục công việc, nhớ tới cái gọi là "Kế sách hoãn binh" ngày đó, hiện tại xem ra chỉ là trò cười. Lại nghĩ tới câu nói chỉ đích danh hắn là người thứ hai luyện thành Chủng Ma đại pháp của Võ Chiếu. Người thứ nhất được nhắc đến đương nhiên là Hướng Vũ Điền.
Bàn công công cũng không biết việc này cùng những điểm quan trọng, nên mới cùng Võ Chiếu dự đoán nguyên nhân có liên quan đến Chủng Ma đại pháp. Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ ra Hướng Vũ Điền đã từng đề cập đến một một người có tên Yên Phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!