Chương 16: Thiên sinh mị cốt (hạ) - Tiền nhân hậu quả (thượng)

Long Ưng không kiềm chế được, mở mồm trêu chọc nàng:

- Nhân Nhã không sợ ta sao?

Nhân Nhã thẹn thùng cụp mắt xuống, không dám đáp lời hắn. Có lẽ nàng không biết nên đáp lại như thế nào. Lúc này màu hồng nhuộm kín cái cổ như bạch ngọc của nàng. Hắn dám khẳng định đây là nhan sắc động lòng người nhất mà hắn từng chứng kiến trong đời.

Tiểu cung nữ tuyệt sắc do đích thân Võ Chiếu tuyển chọn khiến Long Ưng phải động lòng. Nếu thế gian có chuyện vừa thấy đã yêu, chắc hẳn cũng chỉ thế này.

Từ đó cũng có thể thấy được Võ Chiếu "có mắt nhìn người", giống như đi guốc trong bụng hắn vậy.

- Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!

Long Ưng ngạc nhiên ngừng bút.

Nhân Nhã run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất.

Cửa chính vừa mở ra đã lập tức đóng lại. Võ Chiếu như một trận gió cuốn rèm lướt vào, ngọc dung âm trầm, mắt phượng hơi cau lại. Bà ta bước tới dựa vào phía trước cái bàn con mà Long Ưng đang ngồi.

Ánh mắt trước tiên nhìn vào mặt Long Ưng, rồi liếc qua Nhân Nhã, cuối cùng chuyển qua tờ giấy mà hắn đã viết được một nửa, vẻ mặt hòa hoãn lại, sau đó hơi kinh ngạc, nói:

- Kiểu chữ của Long tiên sinh rất có tính cách, khí khái bừng bừng, như thiên mã hành không, không bị câu thúc. Mời tiên sinh tiếp tục viết, không cần để ý tới trẫm.

Rồi bà ta quay sang Nhân Nhã ra lệnh:

- Lui ra!

Sau khi Nhân Nhã đi khỏi, Long Ưng một lần nữa vận dụng ngòi bút như bay, nhưng trong lòng thầm nhủ không phải bà ta đang tiếp kiến đặc phái viên ngoại quốc tên Hoành Không Mục Dã sao? Tại sao bà ta lại nổi giận đùng đùng trở về? Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sự tình không bình thường chút nào.

Lúc này bà ta đang mặc long bào, đầu đội vương miện, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt hắn. Bước đi của bà ta mang khí thế quân lâm thiên hạ, khiến cho kẻ không biết trời cao đất rộng như hắn cũng cảm thấy hơi khó thở.

Giọng nói Võ Chiếu chuyển thành nhu hòa, nhẹ nhàng nói:

- Chủng Ma đại pháp quả nhiên không tầm thường! Chỉ cần đối chiếu với pháp khiếu luyện khí của đạo gia, đã thấy vô cùng đặc sắc rồi.

Long Ưng biết bà đang nghiên cứu đại pháp mà hắn vừa mới viết ra, bèn nói:

- Đại khái mỗi ngày tiểu dân chỉ có thể chép một chương. Mười một ngày sau sẽ xong việc. Tiểu dân vẫn tưởng rằng Thánh thượng sau giờ Ngọ mới về.

Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Vừa rồi trụ trì chùa Bạch Mã

- Tiết Hoài Nghĩa xông vào cung nhằm vào trẫm đòi người, trẫm đã để y đưa cả đám Tiểu Phật Gia đi cả rồi.

Long Ưng kinh ngạc quên cả trả lời, thầm nghĩ Tiết Hoài Nghĩa là thần thánh phương nào, mà có thể ép Võ Chiếu giao người.

Võ Chiếu khẽ thở dài:

- Người này từng vì trẫm lập nhiều công lớn. Sau khi được sủng ái mà sinh kiêu ngạo càng ngày càng thêm ngang ngược khó mà quản chế, càng lúc càng không ra gì.

Nửa tháng trước y đến cung Thượng Dương cùng trẫm nghị sự, nhìn thấy Tiểu Nhân Nhã đang hầu hạ trẫm, lại chẳng biết xấu hổ đòi người của trẫm, nói cô gái này có vẻ đẹp trời sinh, chính là một người con gái cực phẩm, rất có ích đối với thái bổ thuật của y, nhưng bị trẫm cự tuyệt, nên đành ôm hận rời đi.

Lần này y âm mưu đối phó tiên sinh thực ra là trả thù trẫm. Người có tâm tư như thế thì sớm muộn gì cũng phải diệt trừ. Tiên sinh quả thực biết làm người khác phải kinh ngạc, bút pháp vẫn là khí định thần nhàn, không loạn chút nào.

Trên thực tế, trong lòng Long Ưng đang nổi lên sóng gió động trời, hiểu rõ việc bà bố trí Nhân Nhã hầu hạ mình không đơn giản chút nào. Cho tới giờ phút này, trong trận "Quyết chiến" không dùng binh đao giữa hắn và Võ Chiếu thì hắn vẫn luôn luôn là kẻ bị động, rơi vào thế hạ phong.

Võ Chiếu đứng đó giống như đang báo cáo với hắn, khiến cho Long Ưng có cảm giác thật là cổ quái không thể nào cổ quái hơn. Hắn lại nghĩ tới Võ Chiếu muốn giết ai thì giết nào có cần để ý tới người đó công lao lớn tới mức nào.

Hiển nhiên quan hệ giữa bà ta với Tiết Hoài Nghĩa không hề đơn giản như bà ta đã nói. Nghĩ tới đây, trong lòng Long Ưng liền hiểu rõ hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!