Long Ưng thầm thở phào một hơi, biết tạm thời đã thoát được nguy cơ bị ám hại lần nữa, đều là nhờ mấy ông quan lớn của Hình Bộ kịp thời đuổi tới. Hắn nhìn về phía kẻ đang đi tới. Người này chừng hơn ba mươi tuổi, để râu, hai mắt như chuông đồng.
Mặc dù thấp hơn Long Ưng ba tấc nhưng gã có chiếc cổ cao, vai lưng phẳng dày khiến cho thân trên nhìn có vẻ rất cân đối, bộ pháp ổn trọng, hiển nhiên là đã trải qua tập luyện gian khổ.
Lệnh Vũ như quen thuộc với người này nên liền giới thiệu cho Long Ưng:
- Đại ca Lục Thạch Phu đây, là tổng tuần bộ thuộc phòng Hình bộ đỉnh đỉnh đại danh của Thần Đô chúng ta, cũng là đồng hương của tiểu tướng.
Lục Thạch Phu khách khí thi lễ.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Có vẻ ngươi cũng có khá nhiều đồng hương ở Thần đô.
Lục Thạch Phu mỉm cười nói:
- Khi Thánh Thượng vẫn còn là hoàng hậu, không những một tay đã phá bỏ cục diện cao môn đại phiệt lũng đoạn những chức vị quan trọng trong triều, mà còn thay đổi hẳn tác phong dùng người, coi trọng xuất thân vùng miền của triều đình.
Đám con cháu nhà nghèo ở Giang Tả Quan Đông chúng ta là những kẻ đầu tiên được hưởng lợi. Rất nhiều người được vào làm quan cho triều đình. Đối với ân sủng của Thánh Thượng, bọn tôi có máu chảy đầu rơi cũng không báo đáp đủ.
Dĩ nhiên với hiểu biết hơn người của Long Ưng thì hắn cũng hiểu được.
Phải biết rằng phần lớn các khai quốc công thần đời nhà Đường đều là giai cấp thống trị thời cựu Tùy mang nặng tính môn phiệt cùng chủ nghĩa địa phương, mà Lý phiệt là một ví dụ tiêu biểu. Võ Chiếu muốn xây dựng được hàng ngũ thuộc hạ nòng cốt cho mình thì phải đi tìm kiếm ở bên ngoài.
Lục Thạch Phu và Lệnh Vũ chính là ở trong tình huống đó mà được Võ Chiếu đề bạt, và cũng chỉ có giai cấp thống trị mới nổi này mới tận trung với bà ta. Đối với thủ đoạn trị quốc của Võ Chiếu, bỗng nhiên hắn có thêm một sự hiểu biết mới.
Lệnh Vũ lôi từ trong túi áo ngực ra mũi kim độc bọc kín trong vải trắng nhặt được ở hiện trường vụ đánh nhau lúc trước đưa trên tay Lục Thạch Phu, nói:
- Đây là vật chứng gắn trên mũi giầy của Tiểu Phật Gia.
Lục Thạch Phu đưa cây kim đến sát mũi, ngửi ngửi một lúc rồi nhắm mắt lại.
Lệnh Vũ thừa cơ nói với Long Ưng:
- Ở Thần Đô ai cũng phải nể mặt Lục đại ca.
Lục Thạch Phu cẩn thận từng li từng tí một gói kỹ kim độc lại rồi nhét vào túi bên hông, nói:
- Ta đã từng phá một vụ án dùng độc cùng kiểu thế này. Thứ độc này tên là 'Nam nhi hận', sẽ không gây chết người nhưng lại khiến cho người ta chán ăn. Lợi hại nhất là trong một thời gian ngắn sẽ mất đi ham muốn tình dục. Huynh đệ họ Trương thật thất đức, rõ ràng là nhằm vào Ưng gia.
Long Ưng sớm bằng Ma chủng nhạy bén đã đoán được đại khái nên chẳng buồn để tâm, trái lại với việc gã cũng gọi mình là Ưng gia thì cực kỳ ngạc nhiên nên vội hỏi gã nguyên do vì sao.
Lệnh Vũ trả lời hộ:
- Thánh Thượng coi trọng danh phận, mặc dù đã công cáo Ưng gia là quốc khách, lại bảo ngài là nhân sĩ ẩn thế, nhưng với danh hiệu xuất thân thì một chữ cũng không nhắc đến, làm cho Tư Lễ Giám cảm thấy đau đầu, đành phải thỉnh giáo người thấu hiểu thánh ý nhất là Bàn công công.
Xưng hô Ưng gia là do ông ta đề ra. Gần đến giờ rồi, ta còn phải đưa Ưng gia đến Ngự thư phòng.
Đến bến tàu, Long Ưng lại phải đối mặt với một nguy cơ khác.
Hắn ngửi được mùi hương của mỹ nữ phái Hoa Gian. Vừa rồi nàng ta chắc có ý đồ hành thích mình, nhưng bị hắn hành động tăng tốc vượt qua đường xe ngựa cản trở, thêm vào đám người của Hình bộ đi đến khiến cho nàng ta phải thay đổi kế hoạch, tốt nhất là tìm vị trí ám sát không ai qua được trên con đường sông trở lại cung Thượng Dương.
Long Ưng rơi vào thế khó xử, muốn cho nàng ta bình yên thoát thân, lại không muốn nàng bị tổn thương bởi nửa tên ngự vệ nào.
Trải qua chiến đấu liên tục cùng ứng phó khiêu chiến những ngày gần đây càng làm tăng thêm khả năng kỳ dị của Ma chủng. Bản lĩnh quen thuộc tới mức tùy cơ ứng biến, hắn nhướng mày một cái, kế hoạch đã chạy lên não.
Thừa dịp những người khác đang chọn khoảng trống để
ghé thuyền vào bờ, hắn liền nói với Lệnh Vũ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!