Chương 11: Kim tịch hà tịch - Thiên chi kiêu nữ (thượng)

Từ sau khi Kết Ma, giác quan của Long Ưng tiến bộ rõ rệt, nhất là xúc giác và độ nhạy cảm, khiến cho hắn có được năng lực siêu phàm mà trước đây hắn chưa từng nghĩ đến. Chỉ cần dùng thính giác và khứu giác, hắn có thể nhìn thấy rõ hơn bằng mắt thường.

Tất cả sinh mệnh đều sở hữu bí mật, giống như từng cái ổ khóa, còn ma chủng của hắn là chìa khóa để mở ra những ổ khóa này. Nhưng nữ hoàng đế trong Phật đường kia lại là cái ổ khóa khó nhất mà hắn không có cách nào mở được.

Ngửi không được mùi vị nào, nghe không được âm thanh nào, hoàn toàn không cảm ứng được nàng. Rõ ràng bà ta ngồi ở đó nhưng chỉ như một ảo ảnh biến ảo ra hình dáng bên ngoài mà thôi. Ma công thực sự đã đạt đến xuất thần nhập hóa.

Long Ưng thấy lạnh khắp cả người.

- Ban cho ngồi!

Hắn tiến vào phật đường mà da đầu tê dại. Nhìn thấy cách chỗ bà ta ngồi năm bước có một cái bồ đoàn, hắn đành tiến tới, khoanh chân ngồi xuống giống như bà ta.

Hắn thầm nghĩ bà ta giống như một con nữ quỷ mỹ lệ và tôn quý ẩn hiện trong bóng tối, lúc nào cũng có thể truy hồn lấy mạng người khác, muốn trốn cũng trốn không được.

Sắc mặt Võ Chiếu buồn bã, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ bi thương không thể diễn tả, giống như nhớ lại một câu chuyện cũ đau lòng nào đó và dịu dàng nói:

- Mỗi chuyện đều có ngọn nguồn.

Có lẽ Long tiên sinh rất ngạc nhiên vì sao trong viện Tiên Cư không thấy có người. Đó là bởi vì hôm nay là ngày giỗ của một vị tôn trưởng mà trẫm rất thân thiết và thương yêu. Hàng năm vào ngày này trẫm đều ở một mình. Ân tình của người đó, trẫm vĩnh viễn không thể nào báo đáp được.

Việc duy nhất có thể làm chính là hoàn thành tâm nguyện của người đó, thu mười quyển Thiên Ma sách về một mối. Long tiên sinh có nguyện ý trợ giúp trẫm thành toàn việc này hay không?

Tiếng nói của bà ta trầm thấp, nhẹ nhàng, êm tai vô cùng, không có chút kiêu ngạo cùng khí thế oai trùm thiên hạ, mà ngược lại còn mang theo vẻ tang thương, rất có sức cuốn hút kỳ lạ, khiến người khác khó có thể cự tuyệt.

Long Ưng không ngờ bà ta lại khách khí với mình như thế, lại còn có phần như cầu xin. Nhưng nếu hắn từ chối, nhất định là "rượu mời không uống phải uống rượu phạt" rồi! Nếu đúng như bà ta đã nói, vậy thì cuộc gặp gỡ tối nay quả thực trùng hợp đến mức lạnh cả người.

Khó trách bà ta nói bên trong đều có ngọn nguồn.

Hắn cung kính đáp:

- Khi nào Thánh thượng sai tiểu dân viết, tiểu dân sẽ viết ngay lúc đó.

Trên thực tế hắn yên tâm mình có chỗ dựa vững chắc. Chỉ cần hắn không viết ra những lời nhận xét và chú giải của Hướng Vũ Điền, đảm bảo Võ Chiếu không luyện thành Chủng ma đại pháp. Đồng thời hắn cũng sinh ra một cảm giác rất kỳ quái.

Võ Chiếu ở trong Phật đường giống như thoát ly khỏi khung cảnh phức tạp náo nhiệt của chốn cung điện, mở ra cõi Niết bàn bí ẩn của bản thân, giống như chỉ có tại nơi đây, bà ta mới đích thực là chính mình.

Nét tươi cười bỗng hiện lên trên khuôn mặt Võ Chiếu, rạng rỡ như ánh nắng xua tan mây đen làm cho gương mặt bà ta sinh động hẳn lên, hiển lộ phong thái quyến rũ:

- Như thế trẫm sẽ dùng lễ quốc khách để đối đãi với tiên sinh. Khi trẫm hiểu rõ đại pháp rồi, nói không chừng có thể giúp tiên sinh thoát khỏi mối họa lớn lúc trước.

Long Ưng không hiểu, hỏi:

- Họa lớn?

Võ Chiếu bình thản nói:

- Tiên sinh có biết vì sao lại bị té xỉu ngoài đại điện không?

Long Ưng kinh hãi. Hắn sợ không phải vì cái họa lớn gì đó mà là sau khi tỉnh lại đến giờ, Võ Chiếu hoàn toàn chiếm hết tiên cơ, khống chế tất cả, muốn hắn đi hướng đông hắn liền đi hướng đông, muốn hắn đi hướng tây hắn không thể không đi hướng tây.

Nghênh đón ánh mắt dò hỏi của Long Ưng, Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Tiên thai và Ma chủng tính chất tương khắc không thể gần nhau, không cách nào thỏa hiệp. Thật không ngờ con nha đầu Đoan Mộc Lăng kia, tuổi chưa qua hai mươi mà đã luyện thành Tiên Thai Kiếm Điển. Thậm chí còn đạt đến cảnh giới cao nhất là Kiếm Tâm Thông Minh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là cao thủ suất xắc nhất của Tịnh Trai nối bước Sư Phi Huyên. Đừng có bị vẻ đẹp thuần khiết như tiên của nàng ta mê hoặc. Đó chỉ là hiện tượng bên ngoài mà tiên thai thể hiện ra. Thực tế thì bản thân nàng ta sắc bén như kiếm.

Lúc đó, Tiên thai của nàng ta kích động Ma chủng của tiên sinh, bởi vì trước đó chưa có tiền lệ, nên nàng ta nhất thời mới không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi nàng ta tiến vào thiền định, với tuệ tâm của nàng thì nhất định sẽ hiểu ra.

Long Ưng líu lưỡi hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!