"Ta thức dậy thấy bên ngoài tuyết rơi dày, nhất thời nổi hứng ra nặn người tuyết." Thanh Châu xoa bàn tay lạnh giá của ta, vùi vào n.g.ự. c ta trêu chọc, "Sao vậy, chàng sợ ta biến mất à?"
Ta chỉ ôm nàng thật chặt, không nói gì.
Thanh Châu hôn ta một cái, nàng không nói lời nào an ủi, nhưng từ đó về sau, nàng luôn cùng ta rời giường.
Chỉ là mùa đông trời lạnh, con người sẽ trở nên lười biếng, thường dậy muộn hơn.
Thanh Châu mệt mỏi không muốn ra ngoài ăn sáng, ta liền nấu cơm rượu bánh trôi, ngồi trong chăn từng miếng từng miếng đút cho nàng.
Nàng mơ màng dựa vào lòng ta, há miệng một cái, ăn một viên.
Ăn xong viên, nàng càng buồn ngủ.
Thanh Châu không muốn dậy, cũng không cho ta đến trường tư thục, bọn nhỏ thích nhất là mùa đông, ngày nghỉ luôn đặc biệt nhiều.
Ta nhìn dáng vẻ nàng làm nũng trong lòng ta, chỉ mong ngày nào cũng là mùa đông.....
Nếu nói ta ghét nhất mùa nào thì chắc chắn là mùa xuân.
Phong tục bên Thanh Châu thành khác với kinh thành, mùa xuân có các lễ hội, yến tiệc lớn nhỏ.
Tiệc thưởng xuân, tiệc nháo xuân, Thanh Châu thích những ngày náo nhiệt như vậy.
Nàng đi thưởng xuân, luôn mang về đủ loại hoa, đều là người khác tặng nàng.
Nàng đi nháo xuân, dây màu trên người nàng nối liền có thể vây quanh tường Thanh Châu thành.
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Kỳ quặc nhất là tiệc điểm xuân, giữa lúc xuân ấm hoa nở, nam nữ cùng ra ngoài.
Biển hoa mười dặm ngoài thành là nơi tốt để mọi người làm quen.
Nếu có ý với công tử tiểu thư nào thì bẻ một cành hoa ném cho người đó.
Lần nào Thanh Châu cũng thắng lợi trở về, ta bắt nàng mặc nam trang, hoa nhận được còn nhiều hơn!
Ta vốn không thích náo nhiệt, sau này không dám để nàng đi ra ngoài một mình vào mùa xuân.
Thanh Châu nắm tay ta, trồng hoa trong rừng.
Trồng hoa vào ngày tiệc điểm xuân, người có tình sẽ thành thân thuộc.
Những người si mê Thanh Châu ghen đến đỏ mắt, âm thầm mắng ta: "Xem ngươi đắc ý được bao lâu!
"Người mắng ta nhìn dáng vẻ cũng là một thư sinh tuấn tú. Thanh Châu thấy biểu cảm của ta không đúng, hét lớn:"Chàng sẽ đắc ý cả đời!
"Nàng hôn ta trước mặt nhiều người, ta lại cảm thấy mùa xuân cũng không đáng ghét như vậy. 20 Ngoại truyện Tiêu Ly Hai năm đầu sau khi thành thân, ta và Thanh Châu cũng coi như keo sơn gắn bó. Nhưng ta lo được lo mất, sợ mình không giữ được Thanh Châu. Năm đó trước khi phu nhân của Thôi Vân Tranh qua đời, ta đã gặp bà ấy một lần. Mỹ nhân số một số kinh thành tựa vào bên cửa sổ, rưng rưng nước mắt, mang theo nụ cười."Ta c.h.ế. t như vậy cũng tốt, cả đời này Vân Tranh sẽ yêu ta. Với một nam nhân như hắn, ta không có lòng tin có thể cùng hắn bạc đầu đến già."
Dù Thôi Vân Tranh năm đó bị gia tộc xóa tên, những cô nương ái mộ ông ấy vẫn có thể giẫm nát cửa Thôi gia.
Ngay cả hoàng tỷ mắt cao hơn đỉnh đầu kia của ta cũng yêu Thôi Vân Tranh đến mức điên cuồng, tìm phò mã cũng có ba phần giống Thôi Vân Tranh.
Thanh Châu có nhiều bằng hữu thân thiết, có nam nhân, cũng có nữ nhân.
Tính tình nàng sảng khoái, hành sự ngay thẳng phóng khoáng, như ngọn lửa cháy mãi không ngừng, có thể chiếu sáng mọi người.
Ta sinh ra đã không thích giao tiếp, cũng không thích ồn ào đông người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!