Chương 40: Đêm thăm Đỗ trạch

Một lát sau, Tây Đằng Lâm gõ cửa:"Có được không hả ?"

Trong phòng không có người trả lời. QUINNA LAURENT

Tây Đằng Lâm nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã bị mình ôm hôn sờ qua hết rồi, chỉ nhìn một cái chắc không có vấn đề gì chứ ? Vì thế mở cửa đi vào, hắn thiếu chút nữa cười đến tắt thở.

"Ngươi cười cái gì!" Lãnh Tịch Chiếu nổi giận.

"Ngươi…… Đang hát hí khúc sao." Tây Đằng Lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo:"Mặc như vậy, người khác không tới bắt ngươi, ngươi cũng tự động té úp sấp ."

Lãnh Tịch Chiếu không để ý tới hắn, tự mình xắn tay áo:"Tóm lại là ta muốn đi!"

Tây Đằng Lâm nhịn cười, tiến lên thay y sửa sang lại quần áo.

"Có giống đại hiệp không?" Thật vất vả đem quần áo mặc vào ngay ngắn, Lãnh Tịch Chiếu lấy khăn che lại mặt :"Đẹp trai không ?"

Quần áo đối với Lãnh Tịch Chiếu mà nói thật sự quá lớn, lộ ra cái cổ tinh tế trắng nộn , xương quai xanh cũng yêu kiều , vì thế Tây Đằng Lâm kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy thật muốn đi lên cắn một ngụm.

Lãnh Tịch Chiếu nhìn chính mình trong gương, cảm thấy thực vừa lòng, vì thế xoay người nâng cằm Tây Đằng Lâm :"Lâm Lâm à, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi !"

Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này dám nhân cơ hội đùa giỡn mình.

Đêm khuya, trên đường thanh vắng không một bóng người, hai người trở lại nơi hôm qua phát ra mùi hương, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, gật đầu:"Là Hồng tô hiệp, hương vị của nó bay không xa , hẳn là đâu đó gần đây."

Tây Đằng Lâm ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu xoay người nhảy vào trong viện, vừa định vào nhà liền nhìn thấy một thị nữ bưng trà bánh đi tới, hai người vội vàng trốn sau một cái cây to.

Đợi thị nữ đi xa , Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm mới đi ra, lặng lẽ đi theo thị nữ kia, nếu như không có khách nhân, ai lại nửa đêm không ngủ mà chạy đi uống trà.

Thị nữ đi vào một gian phòng không bao lâu liền lui ra, Tây Đằng Lâm vốn định đi xem trong phòng rốt cuộc là ai, lại sợ Lãnh Tịch Chiếu không có võ công bị người khác phát hiện, vì thế mang theo y trốn vào bụi cây , chờ xem là ai đến.

Lãnh Tịch Chiếu tháo xuống khăn che mặt, hít thở liên tục, thầm nghĩ đại hiệp cũng không dễ làm.

Tây Đằng Lâm nhìn y — đã nói ngươi là đừng đến ! QUINNA LAURENT

Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì — thực kích thích ! QUINNA LAURENT

Không lâu sau, Đỗ Văn mở cửa đi ra, hai người vội vàng ngưng thần thật cẩn thận quan sát, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đi theo Đỗ Văn ra cửa sau, lợi dụng bóng đêm vội vàng rời đi.

Lãnh Tịch Chiếu trừng lớn ánh mắt, dùng khẩu hình nói cho Tây Đằng Lâm:"Sở Vô Thiên!"

Tây Đằng Lâm nhíu mày, hận không thể lập tức lao ra làm thịt tên đó.

Lãnh Tịch Chiếu đoán được hắn suy nghĩ cái gì, túm túm tay áo hắn, lắc đầu — ai cũng không biết võ công Sở Vô Thiên rốt cuộc là cao hay là thấp, ngươi không thể đi mạo hiểm.

Tây Đằng Lâm tuy nói tính tình có nóng nảy một chút, nhưng vẫn là một người có mưu lược, huống hồ bên người hắn còn có Lãnh Tịch Chiếu, tuyệt đối không thể sơ xuất, chỉ phải trơ mắt nhìn Sở Vô Thiên rời đi.

Đỗ Văn trở về phòng , nằm ở trên giường căm tức, tên Chu Nho kì dị này nửa tháng trước tìm mình, nói là có thể giúp mình trở thành thiên hạ đệ nhất thần y, chỉ cần mình giúp hắn nói với cha dựa vào quen biết với Thái y viện tìm giúp hắn một đóa Vong ưu hoa là được. Nhìn thấy giải dược được luyện tốt lắm, độc dược cũng phát tác rất nhanh, phụ thân cũng đã nhờ người đi Thịnh Kinh, lại nửa đường gặp phải một tên Trình Giảo Kim, ngày đó tuy nói cũng nhìn ra được tên tiểu đại phu kia cũng không phải thường nhân, nhưng là vạn vạn không nghĩ tới hắn cư nhiên chính là Lãnh Tịch Chiếu trong truyền thuyết, kể từ đó, chính mình còn có thể diễn xướng cái gì nữa, tuy nói người kia đã thay mình bán đi số lượng Kị mã cần đó, và Lãnh Tịch Chiếu phát ra loại dược kia bất quá chỉ là tạm thời thôi, nhưng mà tình hình hiện tại, chính mình làm sao dám đi ra ngoài bán giải dược chân chính !

Đỗ trạch không lớn, Lãnh Tịch Chiếu đi chưa được hai vòng đã ngửi thấy mùi vị của Kị mã cần , đi vào một căn phòng liền thấy bên trong có mấy cái thùng to, mở ra là một loạt bình sứ nhỏ màu trắng, Lãnh Tịch Chiếu tùy tay cầm một lọ giấu vào áo, chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Lâm — nhiệm vụ hoàn thành, về thôi !!

Tây Đằng Lâm mang theo Lãnh Tịch Chiếu trở lại nhà trọ, vừa vào cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu liền lấy cái bình ra săm soi dưới ánh nến.

"Tên cũng được đặt rất tốt nha." Tây Đằng Lâm tiến đến phía trước nhìn nhìn , lắc đầu:"Đỗ thị hoàn hồn đan? Rất phù hợp với tính cách của tên Đỗ Văn kia."

Lãnh Tịch Chiếu bày ra vẻ mặt chán ghét. QUINNA LAURENT

Đổ đan dược trong bình sứ ra ngửi ngửi, Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:"Là Kị mã cần cùng Đại hoàng, nhưng mà còn có hương vị khác, không đúng !."

"Hử ?" Tây Đằng Lâm suy nghĩ, nói:"Có thể là Sở Vô Thiên giở trò quỷ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!