Bị cằn nhằn một trận, Hứa Tư Đình cuối cùng là đem lửa đốt lớn lên, hướng Chu Mộ vẫy tay, nói:"Lại đây , đem quần áo hong khô đi."
Chu Mộ biểu tình căm giận, đặt mông ngồi kế hắn bắt đầu cởi quần áo, miệng thì liên tục rủa "Tiểu nhân"
"Ti bỉ"
"Nói không giữ lời" linh tinh từ, thanh âm không lớn, nhưng đủ để Hứa Tư Đình nghe thấy.
Hứa Tư Đình nắm tay thành quyền , cật lực áp chế lửa giận trong lòng, hắn xê ra xa ngồi cật lực không để ý đến Chu Mộ. Vốn là khi hai người từ kinh thành xuất phát , hắn vẫn luôn muốn cùng y ở chung hòa bình, cho nên dọc theo đường đi luôn đối với thói xấu hay đùa dai của y cũng không để tâm, nhưng là lần này y cũng quá tùy hứng !
Chu Mộ thoát quần áo ướt đẫm, ngồi bên đám lửa hơ bàn tay lạnh cóng, ngày mùa hè ở ngoại ô tuy không lạnh, nhưng vẫn là có chút cảm giác man mát, vì thế trong lòng y càng ủy khuất — người này có thật xấu , hắn phát hỏa thì cứ phát hỏa tại sao còn đem mình đẩy xuống sông chứ ! Một bên mắng một bên hắt xì, đột nhiên thấy Hứa Tư Đình hướng phía mình đi tới.
"Làm gì?" Chu Mộ nhìn hắn như hổ rình mồi. quinnalaurent. wordpress. com
Hứa Tư Đình mặt không chút thay đổi đem áo khoác cởi ra cho y.
Chu Mộ cũng không khách khí, tiếp nhận khoác lên người mình rồi tiếp tục trừng Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình thở dài:"Về sau không được lại đi tới loại địa phương này nữa."
"Ta đi thanh lâu mắc mớ gì tới ngươi ?" Chu Mộ một bụng hỏa, chính mình thật vất vả mới hối lộ được tú bà, kết quả còn không có nhìn thấy mặt tân hoa khôi, thì Hứa Tư Đình với khuôn mặt đen thui vọt vào, khiêng mình lên mang ra ngoài, còn đem mình đến sông rồi đẩy xuống, bảo là để cho mình thanh tỉnh một chút.
Hứa Tư Đình nghẹn lời, cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ biết là buổi sáng vừa nghe tin nói y đi Sở Hoa Uyển, liền cảm thấy bực tức muốn điên .
Chu Mộ lười cùng hắn giải thích, bởi vì y hắt xì liên tục đến mức thở cũng không có thời gian, thấy vậy Hứa Tư Đình trong lòng càng ngày càng phiền, chính mình đẩy y xuống sông là không đúng, nhưng là mình đã để mặc cho y lâu như vậy , y thế nhưng không chịu ở yên một chỗ mà còn chạy tới thanh lâu.
Vươn tay sờ sờ quần áo Chu Mộ, vẫn còn ướt một mảng , vì thế hướng Chu Mộ ngoắc tay :"Lại đây!"
"Làm chi ?" Chu Mộ vẻ mặt cảnh giác.
Hứa Tư Đình không nói lời nào, ánh mắt lại liếc con sông cách đó không xa.
Chu Mộ buồn bực, chính mình như thế nào lại trêu chọc ngay một tên ác ma chứ, thời điểm từ Thịnh Kinh thì đối với mình còn rất tốt , ai biết hắn nói trở mặt liền trở mặt! Tuy không cam lòng, cuối cùng vẫn đứng lên ngồi vào bên người Hứa Tư Đình , vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nghĩ rằng cùng lắm thì lại bị hắn khóa hai chân, về sau chờ mình luyện công phu thành công sẽ trả lại cho hắn gấp bội !!
Ngoài dự kiến của Chu Mộ, Hứa Tư Đình lần này không mắng y cũng không đánh y, mà là vươn tay đem y ôm vào trong lòng.
Chu Mộ đầu tiên là ngốc lăng, sau đó giật mình, cuối cùng là giận tím mặt:"Họ Hứa ngươi làm gì đó !"
"Hoặc là theo ta trở về khách điếm, hoặc là bị ta ôm." Hứa Tư Đình thanh âm bình tĩnh:"Ta lần này là phụng chỉ làm việc, ngươi nếu bị cảm lạnh , ta sẽ bị trách phạt."
Chu Mộ tránh khỏi lòng ngực Hứa Tư Đình, gấp rút cầm quần áo khoác lên người , thuận tay đem ngoại bào của Hứa Tư Đình trả cho hắn.
Hứa Tư Đình nhìn bóng dáng y, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút rung động, bờ vai trắng nõn của Chu Mộ, vừa rồi khoác vào ngoại bào màu đen của mình màu, muốn bao nhiêu câu nhân có bấy nhiêu câu nhân.
Tuy rằng Chu Mộ cuối cùng cũng trở về khách điếm, có nước ấm tắm, có chăn đệm sạch sẽ vừa mới được hơ nóng, bất quá y vẫn lạnh, ngày hôm sau Hứa Tư Đình ở dưới lầu đợi hồi lâu cũng không thấy y xuống lầu, đi lên phòng y đẩy cửa ra, chỉ thấy y đang ngồi ở trên giường ho khan.
Thấy Hứa Tư Đình vào phòng, Chu Mộ đảo tròng mắt suy yếu ngã xuống giường, tâm nói ta muốn cho ngươi trễ hành trình đó, tốt nhất là để hoàng thượng chém đầu ngươi !
Hứa Tư Đình thở dài, đi xuống lầu tìm đại phu.
Tuy đại phu đều nói chỉ là nhiễm chút phong hàn, Chu Mộ lại ở trên giường nằm năm ngày vẫn không có chuyển biến tốt, cả người vô lực , cũng không chịu ăn cơm.
Hứa Tư Đình lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy địa phương nhỏ đúng là địa phương nhỏ, như thế nào ngay cả bị phong hàn nho nhỏ như vây cũng chữa không được, tuy mỗi ngày hắn đều ra ngoài tìm hiểu về Vô Hoan Cung cùng sự tình về long mạch, lại thủy chung vẫn không yên lòng, hôm nay vừa mới nghe được một nửa đã bỏ chạy trở về, nghĩ chạy nhanh mang Chu Mộ đi tới địa phương lớn hơn xem bệnh, cứ như vậy không chừng y bệnh đến hỏng luôn.
Vừa xong đi đến lầu hai của khách điếm, liền thấy tiểu nhị bưng một đống lớn bát đũa ra khỏi phòng Chu Mộ .
" Y ăn cơm được rồi ?" Hứa Tư Đình trong lòng vui vẻ, giữ chặt tiểu nhị hỏi.
"Ân." Tiểu nhị thành thành thật thật gật đầu:"Vị công tử này mỗi ngày khoảng giờ này đều ăn cơm ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!