Chương 3: Một đường hướng phía Tây

"Ngươi có đói bụng không ?" Hai người đi đến nửa đường, Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm :"Phía trước chính là Tịch Chiếu cung của ta , muốn hay không đi vào dùng một chút điểm tâm ? Ta còn có một chút Ô Long đông lạnh !"

Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y :"Vừa rời yến tiệc, lại ăn?"

"Vừa nãy chưa ăn bao nhiêu, liền có chuyện ." Lãnh Tịch Chiếu đô miệng than thở .

Nhìn y vẻ mặt chờ mong, Tây Đằng Lâm gật gật đầu :"Cũng được, bất quá ngươi giữ lại trà Ô Long đi , ta sẽ không uống trà, uống rượu Tây Bắc quen rồi , dù cho trà thượng hạng cho ta cũng là uổng phí thứ tốt."

Lãnh Tịch Chiếu thấy hắn đáp ứng, vui tươi hớn hở xua tay :" Sẽ không sao, ngươi biết cầm, cũng có thể biết trà, ta tự mình pha trà cho ngươi !"

"Ta biết cầm ?" Tây Đằng Lâm nhọn mi.

"Ách……" Lãnh Tịch Chiếu ý thức được mình nói sai rồi nói, le lưỡi :"Vừa rồi lúc ta quấy rối , ngươi có nhíu mi ……"

Tây Đằng Lâm khóe miệng tràn đầy trêu chọc cười :"Cho nên nói ngươi lúc đánh đàn thì nhìn lén ta?"

Lãnh Tịch Chiếu mặt càng hồng, không nói, nghĩ rằng ta cũng chỉ có tài năng kia cho ngươi xem.

Tây Đằng Lâm thấy y ngốc hồ hồ , cười lắc đầu, cũng không trêu chọc y nữa.

Đến Tịch Chiếu cung, Lãnh Tịch Chiếu quả thực lấy trà cụ bắt đầu pha trà, Tây Đằng Lâm không lay chuyển được, lại không thể nói thẳng là mình ghét nhất chính là uống trà, chỉ phải ngồi ở một bên một khối tiếp một khối ăn điểm tâm, nghĩ rằng ngươi còn không sợ bị phá hư hảo trà của ngươi , ta nhiều nhất cũng coi như uống thuốc.

Lãnh Tịch Chiếu im lặng ngồi ở bàn trà bằng gỗ phía trước, trước mắt là Nghi Hưng Tử Sa trà cụ, dùng nước ấm súc qua , lại cẩn thận thả lá trà vào, trà cụ tốt nhất , lá trà tốt nhất , nước pha tự nhiên cũng phải chú ý , nước sông rất đục, nước giếng rất lạnh, chỉ có tự mình ra ngoài thành lấy nước suối chảy từ đỉnh núi mới là tốt nhất, nhất hướng nhị điểm tam mãn chén, một giai đoạn nhỏ cũng không dám qua loa.

Ngày mùa hè ánh nắng tà tà xuyên qua cửa sổ bằng gỗ khắc hoa bao trùm lên bạch y thiếu nên đơn bạc , nhuộm lên hắn một tầng vầng sáng màu vàng , mái tóc đen như mực ôn nhu tán trên vai , giống như loại gấm vóc tốt nhất Giang Nam , vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chuyển động, hơi nóng của nước trà lượn lờ dâng lên, trước mắt là hình ảnh quá mức im lặng cùng xinh đẹp, Tây Đằng Lâm đột nhiên có chút muốn biết, nước trà kia đến tột cùng là hương vị gì .

Cẩn thận đem nước trà rót vào chén, Lãnh Tịch Chiếu bưng lên đưa cho Tây Đằng Lâm :"Muốn hay không thử xem ?"

Tây Đằng Lâm cười, cầm lấy ly trà , ngửa đầu uống sau đó ghé vào bên tai y nói nhỏ :"Cũng không tệ lắm."

Lãnh Tịch Chiếu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bỏng, muốn đem tay mình rút về đến lại bị người kia chặt chẽ nắm lấy , không khỏi có chút sốt ruột :"Buông ra!"

"Vì cái gì muốn ta thả ra ?" Tây Đằng Lâm khóe miệng giơ lên, chẳng những không có buông ra, ngược lại tay trái vung lên đem y ôm vào trong lòng :"Ngươi chính là thích ta đi, bằng không mấy ngày nay tại sao lại vụng trộm đến Mộ Hoa cung lại không dám vào, lại nhìn lén ta, ngươi cho là ta không biết ?"

"Ta……" Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, cũng không biết nên nói cái gì, vừa xấu hổ lại ủy khuất, trong mắt ngập nước .

"Như thế nào lại khóc?" Tây Đằng Lâm nhíu mày, cúi đầu hôn trụ khoé mắt ướt nước của y, nâng lên cằm y để y nhìn thẳng mình :"Đêm nay đến chỗ của ta , ân?"

"Không cần!" Lãnh Tịch Chiếu sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, trong đầu ong ong loạn một đoàn , thân thủ dùng sức đẩy ra Tây Đằng Lâm :"Ngươi trở về đi !"

Tây Đằng Lâm có chút nghi hoặc nhìn y :"Ngươi không thích ta?"

Lãnh Tịch Chiếu ấp úng không nói lời nào, nghĩ rằng ta là thích ngươi, nhưng là nào có đạo lý vừa gặp mặt sẽ có cái kia a.

Tây Đằng Lâm nhìn dáng vẻ của y , có chút hiểu :"Ngươi tưởng làm như thế ta sẽ chú ý ?"

"A?" Lãnh Tịch Chiếu ngẩng đầu, có điểm không hiểu được ý tứ của hắn.

Tây Đằng Lâm vuốt vuốt đầu y , nói :"Ngươi có biết hay không trong phủ ta có bao nhiêu thị thiếp?"

Lãnh Tịch Chiếu mờ mịt lắc đầu.

"Mười bảy người ? Hay là hai mươi người ? Ta cũng nhớ không được." Tây Đằng Lâm vẻ mặt không sao cả :"Còn không bao gồm ta vài năm nay thiên nam địa bắc quen biết hồng nhan tri kỷ, nam nhân ngẫu nhiên ta cũng sẽ ngoạn ngoạn, bất quá không bao nhiêu, đại khái cũng là bốn năm người."

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy có chút ngơ ngác .

Tây Đằng Lâm nhọn mi:"Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta ngày sau sẽ báo đáp ."

Lãnh Tịch Chiếu vẫn là không nói lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!