"Lâm Lâm." Lãnh Tịch Chiếu nhìn về phương xa sa mạc nhỏ giọng hỏi Tây Đằng Lâm :"Ngươi về sau có thể trở lại thịnh kinh vương thành không ?"
Tây Đằng Lâm "Ân" một tiếng :"Sẽ đi, chờ ta kế thừa vương vị xong sẽ đi diện thánh tạ ơn, về sau hàng năm thời điểm tiến cống kim châu cũng sẽ đi."
"Chúng ta đây hàng năm vẫn có thể gặp mặt một lần ." Lãnh Tịch Chiếu cười nhẹ :"Lần sau ngươi tới thịnh kinh , ta cũng sẽ mang ngươi đi nhìn phong cảnh."
Tây Đằng Lâm không nói lời nào, cánh tay cũng không tự chủ đem Lãnh Tịch Chiếu ôm càng chặt , trong lòng cảm thấy có chút gì đó bị đè nén, ngay cả chính mình cũng không hiểu được, chính mình lúc trước là vì nhất thời mới mẻ, nhưng đến bây giờ vì sao lại vẫn không thể buông bỏ y được .
"Tịch Chiếu." Tây Đằng Lâm do dự mà mở miệng. quinnalaurent. wordpress. com
"Làm sao vậy?" Lãnh Tịch Chiếu quay đầu nhìn Tây Đằng Lâm.
"Ngươi…… Thời điểm dự thọ yến của phụ vương ta phải cẩn thận, phải luôn đi theo bên cạnh Hứa Tư Đình , chớ có đi xa." Tây Đằng Lâm có chút chột dạ né tránh ánh mắt trong suốt của y, cuối cùng không có mở miệng kêu y lưu lại.
"Ta biết." Lãnh Tịch Chiếu trong mắt có một chút không rõ thất vọng, tựa vào Tây Đằng Lâm , nhắm mắt lại : Trở về đi, ta mệt mỏi."
Kim Yến Lưu hí vang một tiếng, không nhanh không chậm đi bộ trở về, trên lưng ngựa , hai người trầm mặc không nói, trong lòng đều là hy vọng con đường này có thể dài một chút lại dài thêm một chút.
Thời gian một chút một chút lặng yên đi qua, đảo mắt đã tới trước thọ yến của Tây Đằng vương một ngày, Lãnh Tịch Chiếu mang theo Hứa Tư Đình về lại Tây Đằng hoàng cung, cũng để tiện cho ngày hôm sau đi dự thọ yến, thời điểm cơm chiều , Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên cạnh Tây Đằng vương , có chút không yên lòng, qua vài ngày nữa mình sẽ hồi thịnh kinh phục mệnh , trong lòng tóm lại là có chút luyến tiếc …… Nhưng là lần này chính mình dù sao cũng là lấy thận phận sứ thần tiến đến, cũng không thể ở nơi này lâu .
Thời điểm ăn cơm, Tây Đằng Lâm vẫn trốn tránh ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu, Tây Đằng Phong ngồi đối diện đều xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.
Ăn xong cơm chiều, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi đi bộ trở về.
"Ngày mai phụ vương của ngươi có phải hay không sẽ tuyên bố ngươi là Tây Đằng vương tiếp theo không ?" Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm.
"Ân." Tây Đằng Lâm gật đầu :"Quy củ của Tây xuyên chính là như vậy ."
"Kia… trước tiên chúc mừng ngươi ." Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm.
Tây Đằng Lâm cười :"Ngươi ngày mai phải cẩn thận một chút, vạn nhất có cái gì nhiễu loạn, nói Hứa hộ vệ mang ngươi đi trước, nhớ kỹ?"
"Ngươi lo lắng Tây Đằng Phong sẽ quấy rối?" Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày.
"Hắn luôn luôn tự phụ, tuy nói hắn cũng sẽ không dậy nổi sóng to gió lớn gì, bất quá ngươi vẫn là cẩn thận thì tốt hơn." Tây Đằng Lâm thân thủ thay y lấy xuống một chiếc lá rụng trên đầu :"Hứa Tư Đình võ công rất tốt đi ?"
"Hắn rất lợi hại ." Lãnh Tịch Chiếu gật đầu :"Tư Đình là đại nội đệ nhất cao thủ, cha ta ngẫu nhiên hồi hoàng cung xem ta cũng sẽ tìm Tư Đình so chiêu, bọn họ có đôi khi đánh một ngày một đêm cũng không phân thắng bại."
"Giỏi như vậy ?" Tây Đằng Lâm có chút kinh ngạc :"Lãnh tiền bối ở trên giang hồ là đứng thứ năm, Hứa Tư Đình cư nhiên có thể cùng hắn so chiêu nhiều như vậy , hắn năm nay bao nhiêu tuổi ?"
"Hai mươi ba." Lãnh Tịch Chiếu cười cười :"Cậu của Tư Đình là Thừa tướng tiền triều, cho nên hắn từ mười lăm tuổi đã bắt đầu ngay ở tại hoàng cung , tính tình hoà nhã võ công cũng tốt, mọi người đều thích hắn ."
Tây Đằng Lâm nhọn mi, tiểu gia hỏa họ Hứa này thế nhưng lại là ngọa hổ tàng long ……
Đến chổ ở của Lãnh Tịch Chiếu , Tây Đằng Lâm có chút luyến tiếc phải rời đi, vì thế mở miệng nói :"Ta có thể hay không đi vào ngồi một chút ?"
"Đương nhiên." Lãnh Tịch Chiếu mang theo hắn đi vào phòng trong :"Đây là địa bàn của ngươi a."
Hứa Tư Đình nguyên bản đang ôm kiếm ngồi ở thính tử bên trong ngủ gật, nghe được động tĩnh liền trợn mắt nhìn thấy Tây Đằng Lâm, vì thế khóe miệng giựt giựt bày ra một khuôn mặt tươi cười :"Tam vương tử, đã trễ thế còn phiền ngươi đem thiếu gia nhà ta đưa về, cửa ngay tại phía sau lưng ngươi, thứ cho tại hạ không tiễn ."
Tây Đằng Lâm nghẹn lời, Lãnh Tịch Chiếu buồn bực :"Tư Đình ngươi như thế nào mà ngồi cũng có thể ngủ…… Nếu không ngươi đi nghỉ ngơi trước đi ?"
"Ta không mệt !" Hứa Tư Đình kiên định lắc đầu :"Khi nào thiếu gia nghỉ ngơi, ta sẽ nghỉ ngơi !"
"Tư Đình……" Lãnh Tịch Chiếu ánh mắt thực u oán :"Ngươi xác định ngươi không mệt ?"
Hứa Tư Đình đối với thiếu gia nhà mình vẫn thực bất đắc dĩ :"Kia …… có chuyện gì thì nhớ lớn tiếng gọi ta !"
"Ừ ừ." Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, nhìn theo Hứa Tư Đình từng bước vừa quay đầu lại rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!