Chương 16: Tâm động tình sinh

Xe ngựa của Chu phủ dần tiến đến cửa chính đang rộng mở, bên trong xe ngựa lót một cái đệm mềm thật lớn, Lâm Hạo Phong để cho Gia Luật Thanh dựa vào, lại ở cái bàn con gần đó để lên chút điểm tâm cùng nước trà, mới xoay người ra khỏi xe ngựa.

Gia Luật Thanh tựa vào cái đệm , trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Lâm Hạo Dương, đáy lòng không khỏi cười khổ một tiếng, hai người bọn họ bộ dáng rõ ràng tương tự nhau, như thế nào cảm giác mang lại cho người khác lại khác xa như vậy, một người lanh nhạt như là băng tuyết trên Thiên Sơn, một người lại ấm áp giống như mặt trời trên thảo nguyên . Từ khi Cô Dương vương thành một khắc kia sụp đổ, Mạc Bắc lang cũng đã theo đó mất đi, bị sung quân lưu đày, sống trong cuộc sống mỗi ngày chịu tra tấn cùng vô tận khuất nhục, chính mình cũng từng chút một đem tâm tư kia tháo bỏ, tương lai, chờ mong, hy vọng, hạnh phúc, những điều tốt đẹp đều trở nên xa xôi hư ảo giống như trời xanh và bọt biển, phụ vương trước khi chết đã nói trăn trối kia làm cho chính mình ngay cả chết cũng trở thành hy vọng xa vời, nguyên tưởng rằng chính mình sẽ mãi giống như cái xác không hồn , cho đến ngày nào đó thật sự chống đỡ không nổi nữa , sau đó là có thể thản nhiên nhắm mắt lại, có thể không làm hổ thẹn Gia Luật gia tổ tiên, vốn đã xác định như vậy, tâm không còn, chỉ còn thân thể này thôi. Nếu không gặp được Lâm Hạo Phong, chính mình đại khái ngày đó sẽ bị đánh đến chết đi, nhìn ra cửa sổ xe ngựa , thấy bóng dáng Lâm Hạo Phong cưỡi ngựa , Gia Luật Thanh thì thào tự nói :"Ngươi không cần phải đối ta tốt như vậy , ngươi không cần thay Lâm Hạo Dương tạ lỗi, được làm vua thua làm giặc, ta thật sự cho tới bây giờ vốn không có hận qua Hạo Dương."

Đoàn người ra khỏi thành không đến nửa canh giờ, chợt nghe phía sau có người đuổi theo, quay đầu thì thấy Chu Mộ cưỡi ngựa , vẻ mặt đầy lửa giận một đường rong ruổi mà đến.

"Ta hiện tại không rảnh cùng ngươi đánh nhau." Chờ Chu Mộ đến trước mặt, Hứa Tư Đình vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn y.

Chu Mộ lỗ mũi hướng lên trời "Hừ" một tiếng :"Ai nói ta là đến cùng ngươi đánh nhau , vừa lúc ta muốn đi Tây Xuyên, ta muốn cùng nhau đi."

Hứa Tư Đình lười cùng y so đo, giục ngựa tiếp tục đi phía trước, Lâm Hạo Phong cười vỗ vỗ bả vai Chu Mộ :"Đi như vậy , chờ ca ngươi trở về tìm không thấy ngươi phải làm sao bây giờ?"

Chu Mộ trừng mắt nhìn bóng dáng Hứa Tư Đình, nghiến răng nghiến lợi :"Hắn hại ta ở nhà bị mất mặt trước một đám gia đinh, ta có thể tha thứ cho hắn sao ! Hận này không báo thì không phải quân tử, một ngày nào đó ta sẽ phế hắn !"

Nhĩ lực thật tốt Hứa Tư Đình nghe vậy cười lạnh, chỉ bằng ngươi – cái tay ăn chơi trác táng nhỏ bé ? quinnalaurent. wordpress. com

Hai ba hôm sau, đoàn người đến Lũng Ngọc thành, nơi này có quặng sắt lớn nhất Thiên Lang quốc , bởi vậy tuy nói là ởTây Bắc nhưng cũng có nơi giàu có .

"Tại đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ra lại xuất phát." Lâm Hạo Phong nhìn một toà tửu lâu ven đường :"Hôm nay ở đây đi ."

"Mới giữa trưa, lại đi thêm một chút đi, tới chạng vạng thì đến toà thôn trấn đằng trước kia nghỉ ngơi ." Hứa Tư Đình tâm tâm niệm niệm muốn sớm trở về, thật không muốn thiếu gia bảo bối nhà mình tiếp tục bị Tây Đằng Lâm lưu manh kia chiếm tiện nghi nữa!

"Nắng chiều rất gắt, ta choáng váng đầu !" Lâm Hạo Phong trừng mắt liếc hắn một cái, tự mình nhảy xuống ngựa đem Gia Luật Thanh đỡ ra:"Tử Ninh chúng ta hôm nay tại đây nghỉ ngơi."

Gia Luật Thanh xuống xe ngựa sau quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong muốn nói lại thôi, Lâm Hạo Phong bị y nhìn có chút chột dạ, che dấu cười cười, mang theo y vào khách điếm.

"Lâm đại ca hôm nay sao lại thế này." Hứa Tư Đình nhảy xuống ngựa nói thầm.

Chu Mộ chắp tay sau lưng hướng khách điếm đi :"Cái kia ai~, ta không có tiền a, ngươi trả thay ta đi !"

Hứa Tư Đình cắn răng, người này thực vô lại !

Ở trong gian phòng tốt nhất khách điếm, Lâm Hạo Phong giúp đỡ Gia Luật Thanh nằm xuống, chính mình đứng lên, nói :"Ngươi trước nghỉ ngơi một chút đi, ta rất nhanh sẽ trở lại, có chuyện gì thì kêu Tư Đình."

Gia Luật Thanh thần sắc hơi hơi có chút khác thường :"Ngươi có việc?"

"Ân." Lâm Hạo Phong gật gật đầu :"Hảo hảo ngủ ngon đi, ta trước đi ra ngoài."

Nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong rời đi, Gia Luật Thanh sầu thảm cười, nơi này có ngững chuyện mà chính mình không bao giờ muốn nhớ lại, mấy tháng trước ở trong mỏ quặng âm u ẩm ướt ngoài thành kia, chính mình bằng tư thế khuất nhục ấy nằm trên mặt đất, âm thanh vải vóc bị xé rách cùng tiếng cười dâm đãng chung quanh dị thường chói tai, máu tươi nóng bỏng một giọt tiếp một giọt từ dưới thân dơ bẩn rơi vào bùn đất , lòng bàn tay bị chính mình siết đến chết lặng, trước khi lâm vào hôn mê, chỉ hy vọng không bao giờ nữa có thể tỉnh lại, cứ như vậy vĩnh viễn ngủ thì thật tốt biết bao. Kí ức khuất nhục kia cứ liên tục hiện lên trong đầu, Gia Luật Thanh cảm thấy đầu như sắp vỡ ra, yết hầu xông lên một vị tinh ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, sống mệt như vậy, không muốn tiếp tục kiên trì , cũng thật sự kiên trì không nổi nữa……

Lâm Hạo Phong ra khỏi khách điếm, đến nha môn bắt lấy tri phủ Lý Duy, đặt trên lưng ngựa rồi hướng ngoài thành mà nhanh bay đi.

"Lâm đại nhân, ngươi tìm hạ quan có chuyện gì a?" Lý Duy cùng Lâm Hạo Phong coi như là có quen biết, trong lòng có chút kỳ quái, sự tình gì mà sốt ruột thành như vậy?

Lâm Hạo Phong cũng không nói, chỉ chuyên tâm mang theo hắn hướng quặng mỏ mà đi, đến nơi rồi ném cho hắn tờ giấy :"Đi đem những người này mang đến cho ta, một người cũng không thể thiếu !"

Lý Duy tiếp nhận tờ giấy nhìn xem, gật gật đầu :"Đại nhân trước tiên cứ chờ ở đại sảnh bên kia , ta đi ngay ."

Sau một nén nhang, sáu đốc công bị đưa đến trước mặt Lâm Hạo Phong.

"Đại nhân, ngài tìm tiểu nhân có việc?" Trong đó một người to gan nhìn Lâm Hạo Phong thật cẩn thận mở miệng.

Lâm Hạo Phong nhìn lướt qua người này , sắc mặt âm trầm :"Các ngươi có ai biết Thích Tử Ninh?"

Mọi người nghe vậy đều có chút bối rối :"Không…… Không biết."

"Không biết?" Lâm Hạo Phong cười lạnh :"Người đâu, tha xuống , đánh năm mươi trượng rồi đem đến cho ta hỏi tiếp."

"Đại nhân tha mạng a!" Bọn họ nghe vậy sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!