Đoàn người ra khỏi Lạc Thủy trấn không đến nửa canh giờ, Lãnh Tịch Chiếu liền từ trong xe ngựa vén rèm đi ra, đặt mông ngồi ở bên cạnh xa phu.
"Lại làm sao vậy?" Tây Đằng Lâm khó hiểu nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu hướng hắn khoát tay:"Không có việc gì, chỉ là ở trong xe ngựa ngốc một mình có chút buồn, đi ra ngoài đổi không khí thôi."
Tây Đằng Lâm vui vẻ, thân thủ đem y túm đến trên lưng ngựa:"Ta đây mang theo ngươi."
"A?" Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt tái nhợt cự tuyệt:"Không cần đi?" Lần trước thiếu chút nữa rớt xuống ngựa y còn nhớ rõ ràng, đánh chết cũng không dám lại cưỡi Kim Yến Lưu.
"Không có việc gì, lần này ta không cho nó chạy loạn." Tây Đằng Lâm tay trái đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, tay phải lôi kéo cương ngựa theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, thị vệ chung quanh thấy thế liền cười bí hiểm, ở xa xa kia Thiên Lang quốc hai ngàn tinh binh cũng khe khẽ nói nhỏ —– Lãnh thiếu gia như thế nào nhanh như vậy đã bị người ta thu phục rồi, phải nhanh chóng phái người nói cho Hoàng Thượng!
Lãnh Tịch Chiếu bị ôm ở trong lòng Tây Đằng Lâm, cảm thấy có chút khẩn trương, thân mình muốn cứng ngắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu cứng ngắc, chỗ nào chỗ nấy đều cảm thấy không được tự nhiên, vì thế quay đầu nhỏ giọng mở miệng:"Ngươi vẫn là để ta xuống đi."
Tây Đằng Lâm sắc mặt rồi đột nhiên trầm xuống:"Như thế nào? Ghét bỏ Tiểu Yến của ta?"
Kim Yến Lưu dưới thân họ nghe thế bất mãn run lên thân mình, Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng lắc đầu:"Không phải, chỉ là……"
"Chỉ là cái gì?" Tây Đằng Lâm trên mặt nghiêm túc, trong bụng thì âm thầm cười đến rút gân, vì cái gì chính mình vừa nhìn thấy vật nhỏ này đã muốn khi dễ y?
"Không có gì." Lãnh Tịch Chiếu miết miết miệng, ủ rũ ủ rũ quay đầu ngồi im không thèm nhắc lại.
Ngày mùa hè có ngọn gió nhợt nhạt thổi qua, Lãnh Tịch Chiếu trên người thản nhiên toả ra hương thảo dược khiến Tây Đằng Lâm trong lòng ngưa ngứa, cảm thấy cũng không tệ lắm, lại thấy y một đầu tóc đen thùi buộc ở sau đầu, lỗ tai nhỏ nhắn khéo léo bại lộ dưới ánh mặt trời trắng đến gần như trong suốt, vì thế đầu óc lại nóng lên, nghĩ muốn tiến lên cắn một ngụm.
"Thiếu chủ!" Cống Đạt đúng lúc xuất hiện, đánh gãy ý nghị muốn đánh lén của hắn.
" Chuyện gì?" Tây Đằng Lâm bất mãn trừng mắt liếc Cống Đạt một cái.
Cống Đạt thế nhưng không có như ngày thường hiểu ý trêu đùa, sắc mặt nghiêm túc giao cho Tây Đằng Lâm một phong thơ:"Vừa rồi Hàn Y phái người đuổi theo đưa, nói là chúng ta mới vừa đi thì liền có cấp báo đến."
Tây Đằng Lâm tiếp nhận phong thơ sau đó nhíu mày —– Tam Sắc Xi Hàn, sự tình gì mà gấp thành như vậy? Mở ra xem xong, sắc mặt chợt âm trầm, lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ. Editor: Quinna Laurent
"Thiếu chủ?" Cống Đạt thật cẩn thận kêu lên:"Xảy ra chuyện gì?"
"Phân phó xuống, toàn thể gia tốc cho ta, bằng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về Hãn Nhai vương thành!" Tây Đằng Lâm trong thanh âm đều là lửa giận:"Nói là Hàn Mãnh chết bất đắc kỳ tử, ngươi tin sao?"
"Cái gì?" Cống Đạt nghe vậy sắc mặt xanh mét, sửng sốt một lát, mạnh mẽ chuyển cương ngựa trở về hạ lệnh.
Lãnh Tịch Chiếu bị một màn vừa rồi làm cho mờ mịt, bất quá hiện tại không phải thời điểm có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Tây Đằng Lâm chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc như thế, Cống Đạt vừa rồi lúc rời đi đôi mắt đỏ ửng —– này Hàn Mãnh rốt cuộc là ai?
Lúc chạng vạng, đại quân ở một rừng cây dựng trại qua đêm, tuy nói đang là mùa hè, nhưng trong rừng ban đêm dù sao cũng là rất lạnh, lửa trại một đoàn lại một đoàn phát lên, chiếu lên kuôn mặt mỗi người có một chút hồng, Tây Đằng Lâm từ trước vẫn luôn cùng Cống Đạt ở trong lều thương lượng sự tình, Lãnh Tịch Chiếu hiện tại cũng sẽ không đi quấy rầy tự tìm mất mặt, vì thế tùy tiện tìm một đống lửa rồi ngồi ở bên cạnh.
"Yêu, là Lãnh thiếu gia a." Một bên thị vệ nhanh nhẹn đưa cho y một khối thịt bò đã được nướng tốt.
"Cám ơn ngươi nha." Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận từ từ ăn, cười tủm tỉm nhìn thị vệ kia.
Thị vệ bị đôi mắt to tròn óng ánh nước của y nhìn thẳng, nghĩ rằng không chừng thiếu chủ cũng là bị đôi mắt ấy câu dẫn nên mới có thể cam tâm nằm dưới ……= =
"Ngươi cười ngây ngô cái gì a?" Lãnh Tịch Chiếu có điểm kỳ quái, ở trước mặt hắn quơ quơ tay:"Ân, ta có thể hay không hỏi ngươi chuyện này?"
Thị vệ phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu:"Ừ, đương nhiên."
"Cái kia, Hàn Mãnh là người nào a?" Lãnh Tịch Chiếu nhỏ giọng hỏi:"Rất quan trọng sao?"
Thị vệ nghe vậy mặt biến sắc, gật gật đầu:"Rất quan trọng, hắn là thống lĩnh đội hộ vệ của Tây Đằng gia, cũng là hảo bằng hữu của thiếu chủ."
"Nga, là như thế a." Lãnh Tịch Chiếu cũng có chút thay Tây Đằng Lâm mà khổ sở:"Kia bọn họ nhất định là cảm tình tốt lắm, trách không được Lâm Lâm mất hứng như vậy."
Thị vệ còn muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Tây Đằng Lâm bước về phía này, vì thế vội vàng ngậm miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!