Chương 5: Dụng tâm kín đáo

Đại đội nhân mã trên đường đi được vài ngày, ở một chạng vạng nọ đã đến được Lạc Thủy trấn.

"Thiếu chủ." Lúc ăn cơm, Cống Đạt nhỏ giọng đối Tây Đằng Lâm mở miệng:"Mấy ngày nay không còn thấy những người luôn  âm thầm đi theo chúng ta nữa."

Tây Đằng Lâm cười, ánh mắt nhìn đến người đang từ trên lầu đi xuống dưới – Lãnh Tịch Chiếu:"Có y mang theo hai ngàn binh mã kia, nhất thời có cho tiền cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ."

"Kia người có muốn hay không cùng với Lạc Hàn Y thương lượng một chút, nhìn xem bên kia gần nhất có động tĩnh gì." Cống Đạt vẫn là lo lắng.

"Ân." Tây Đằng Lâm gật gật đầu, cười tủm tỉm hướng Lãnh Tịch Chiếu vẫy tay:"Tiểu ngốc tử, lại đây ngồi."

Lãnh Tịch Chiếu ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Tây Đằng Lâm, nói:" Qua vài ngày nữa sẽ đến Vân Sát Bảo địa giới, ngươi có nghĩ là theo ta đi thăm sư phụ bọn họ không?"

Tây Đằng Lâm giật mình, gật gật đầu:"Cũng được, thuận đường đi thăm cũng không sao."

Lãnh Tịch Chiếu nhếch miệng cười, thân thủ lấy miếng điểm tâm trên bàn ăn:" Chúng ta đi sông Lạc Kiều được không? Vừa rồi nghe chưởng quầy nói nơi đó buổi tối sẽ có người thả đèn trên sông, đẹp lắm."

Tây Đằng Lâm nhướn mi:"Không đi, đêm nay ta muốn đi chỗ khác để hưởng thụ."

"Nơi nào a?" Lãnh Tịch Chiếu  hứng thú:"Mang ta cùng đi được không?"

Tây Đằng Lâm cười xấu xa:"Thật muốn đi? Đi nhưng không cho ngươi tới rồi lại chạy!"

Lãnh Tịch Chiếu liên tục gật đầu, Cống Đạt một bên uống nước một bên mắt trợn trắng.

Buổi tối cơm nước xong, Tây Đằng Lâm liền mang theo Lãnh Tịch Chiếu  đi ra khỏi khách điếm, đưa y đến một con đường lớn, phía trước chính là một tòa lâu vũ cao cao, đèn lồng màu đỏ rực rỡ, trên các cây cột còn quấn lấy dải băng bằng vải, xa xa nhìn đến quả thực màu sắc rực rỡ cùng không khí vui mừng, bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm sáo trúc tấu lên khúc nhạc vui vẻ cùng tiếng người cười nói ầm ĩ, rất là náo nhiệt.

Lãnh Tịch Chiếu đi đến trước cửa, trong nháy mắt nhìn xem bảng hiệu, hiểu được đây là  địa phương gì, vì thế mày nhăn lại,  nhìn Tây Đằng Lâm:"Ngươi tại sao mang ta tới nơi này?!"

Tây Đằng Lâm tỏ vẻ không sao cả:"Nam nhân đều thích loại địa phương này, hơn nữa là ngươi chính mình nói là muốn đi theo ta."

"Nhưng là……" Lãnh Tịch Chiếu nói còn chưa nói hết, chỉ thấy Tây Đằng Lâm tự thân đi vào.

"Lâm Lâm chúng ta trở về được không." Lãnh Tịch Chiếu hảo hối hận, ủ rũ ủ rũ theo sau, vừa vào cửa còn xém chút  bị  mùi son phấn đánh bay ra.

Thanh lâu cô nương đều là cao thủ trong việc nhìn người đoán ý, lúc này thấy Tây Đằng Lâm một thân cẩm y khí vũ hiên ngang, trong lòng biết là đại kim chủ, vì thế đều cười quyến rũ đến tiếp đón, Tây Đằng Lâm cũng thuận theo các nàng, ngồi ở ghế trên phải ôm trái ấp hảo vui vẻ, tùy tay lấy ra một thỏi bạc đưa cho gã sai vặt đứng một bên:"Đi kêu lão bản nương của ngươi gọi tới!"

" Dạ!" Hạ nhân tiếp bạc cười toe tóe, chạy nhanh đi tìm Lạc Hàn Y,

Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt cầu xin đứng ở bên cạnh, cảm thấy cả người không được tự nhiên, thân thủ túm túm tay áo Tây Đằng Lâm đau khổ mở miệng:"Lâm Lâm chúng ta trở về được không?"

"Yêu,  tiểu công tử nhà ai mà lớn lên anh tuấn như vậy a?" Một cô nương thấy Lãnh Tịch Chiếu, chậc chậc tán thưởng:"Lần đầu tiên đến đây đi?"

Tây Đằng Lâm cười xem Lãnh Tịch Chiếu:"Hôm nay các ngươi ai đem hắn hầu hạ tốt, ta thưởng!"

Một đống oanh oanh yến yến nghe vậy tinh thần liền tỉnh táo, bảy tám người vây quanh đem Lãnh Tịch Chiếu nhốt ở giữa, ở trên người y ở đây niết một chút ở kia sờ một chút.

"Công tử năm nay bao nhiêu nha?"

"Ngươi tên là gì nha?" The edit version belongs to Quinna "s blog

"Nha, khuôn mặt nhỏ nhắn hảo đáng yêu a ~"

"Ngươi như thế nào lại không nói lời nào a? Có phải hay không chê ta không đủ xinh đẹp?"

Lãnh Tịch Chiếu bị một đống tỷ tỷ vây xem đùa giỡn ở trên người sờ tới sờ lui,  nước mắt lưng tròng.

"Công tử." Thanh lâu lão bản nương Lạc Hàn Y đi xuống lầu, nũng nịu dán tại trên người Tây Đằng Lâm:"Đã lâu không có tới, đi tới phòng ta đi."

Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt muốn khóc của Lãnh Tịch Chiếu cười đến bụng đều đau, thân thủ ôm Lạc Hàn Y hướng trên lầu đi, miệng nhỏ giọng phân phó:"Tìm người quan sát, dọa dọa y là tốt rồi, đừng để quá phận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!