"Ai kêu các nàng dám nói hưu nói vượn!!" Chu Mộ ở trên đường cái cười vui vẻ:"Về sau nếu có người dám khi dễ ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi báo thù!"
Ánh mặt trời giờ ngọ cùng khuôn mặt tươi cười của Chu Mộ khác sâu vào lòng cảu Hứa Tư Đình, ấm ám và rực rỡ. Từ nhỏ luôn là ăn nhờ ở đậu, tuy rằng cậu đối mình cũng không tệ lắm, nhưng mà nói như thế nào cũng không phải cha mẹ, khó tránh khỏi bị chửi mắng; Lớn hơn chút thì vào hoàng cung, mặc dù Hoàng Thượng cùng Hạo Dương bọn họ cũng không ra vẻ bề trên, nhưng thủy chung vẫn là quân thần có khác; Sau lại làm thủ lĩnh đội hộ vệ, thủ hạ đều là so với chính mình lớn tuổi hơn, vừa mới đầu không có ai phục, vì tạo uy tín nên không thể không cố gắng làm việc, còn phải nghiêm túc đến thành thói quen, một người độc lai độc vãng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, cho đến khi gặp được tiểu phiến tử này, vốn là nghĩ y rất phiền, chính là sau lại không biết vì cái gì, cảm thấy càng ngày càng không thể ly khai cũng không bỏ rơi y được, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có loại cảm giác này, là thích sao?
"Thất thần cái gì hả." Chu Mộ đẩy hắn:"Còn lo lắng chuyện vừa rồi? Ta đã nói là không có việc gì."
"Không." Hứa Tư Đình phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Mộ nói:"Cám ơn ngươi."
"Khách khí cái gì!" Chu Mộ hào khí vạn trượng phất tay:"Cái này gọi là vì bằng hữu mà lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ!"
"Ngươi…… Xem ta là bằng hữu?" Hứa Tư Đình hỏi y.
"Đương nhiên, tuy rằng ngươi thô lỗ lại thực hung dữ, nhưng mà cũng rất tốt bụng." Chu Mộ vô tâm vô phế đi phía trước:"Đi mau, bụng ta đói rồi, chúng ta ăn cơm đi!"
Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng nôn nao, nguyên lai y xem mình là bằng hữu.
Trong tửu lâu, Chu Mộ ở trên bàn vùi mặt vào đám thức ăn.
"Sao mỗi lần ăn cơm ngươi đều như đói bụng mấy chục năm vậy?." Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, vuôn tay giúp y lau miệng.
"Ăn cơm thì phải ăn thật thống khoái mà." Chu Mộ lườm hắn một cái:"Ngươi luôn quy củ như vậy, không phiền sao?"
Hứa Tư Đình nhọn mi:" Quen rồi."
"Quy củ của triều đình thật phiền phức." Chu Mộ vừa ăn cơm vừa nói:"Nghĩ đến ngươi phải ở trong đó cả đời, ta cảm thấy mệt thay ngươi."
Hứa Tư Đình nghe vậy ngẩn ra, lập tức che dấu khóe miệng giương lên, ngẫm lại, y là một người tính tình tùy ý, nếu ở trong cung hẳn là sẽ bị chán đến chết.
"Chúng ta khi nào thì đi Thiên Hiệp thành?." Chu Mộ ăn no nê, vì thế rảnh rỗi sáp tới hỏi Hứa Tư Đình:"Ta nhớ đại ca ta, chuyện của ngươi cũng thuận tiện mà phải không?"
"Ừ." Hứa Tư Đình gật đầu:"Ngày mai đi, công việc ở đây ta đã an bài tốt rồi, Vô Hoan cung nếu lại có động tĩnh, quan phủ sẽ đúng lúc cho ta biết."
"Đến lúc gặp ca ta, ngươi trăm ngàn lần đừng nói chuyện ta ở Lục gia quấy rối nha." Chu Mộ lo lắng dặn dò:"Ca ta hắn giống ngươi lắm, tối ghét ta nghịch ngợm gây sự."
"Ta không ghét ngươi." Hứa Tư Đình thốt ra một câu.
"Không ghét ta còn mỗi ngày khi dễ ta." Chu Mộ biểu môi:"Ca ta luôn nói, tính cách này của ta trừ hắn ra không ai chịu được, kêu ta sửa đổi, sợ ta tương lai cưới không được vợ."
Hứa Tư Đình há miệng, nghĩ rằng thật ra ngươi không cần cưới vợ có ta là được rồi.
Chu Mộ thấy hắn biểu tình phức tạp mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ rằng hắn là đang cười nhạo mình, vì thế tức giận đập bàn:"Tương lai ta nhất định cưới tám lão bà về nhà cho các ngươi xem!"
"Không cho!" Hứa Tư Đình tức giận, tiểu phiến tử này cả ngày lúc ẩn lúc hiện khiến mình lúc này cũng lo lắng mắt lúc nào cũng dõi theo y, nhìn ai cũng cảm thấy không vừa ý, kết quả là y chạy đi cưới vợ!
"Ta cần ngươi cho chắc!" Chu Mộ bướng bỉnh:"Ngươi cũng không phải là gì của ta!" Nói xong đứng lên chạy lấy người, trở về phòng đắp chăn đi ngủ!
Hứa Tư Đình nghẹn uất một bụng hỏa lại không có nơi để xả, lần này người không có đạo lý lại là chính mình, nhưng mà mình lại không muốn đi giải thích, vì thế tâm phiền ý loạn đi ở trên đường cái.
Chu Mộ chạy về phòng, ở trong chăn lăn lộn nửa ngày cũng không ngủ được, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới muốn cưới vợ, vì cái gì hôm nay lại nói như vậy…… Bị việc Hứa Tư Đình có vị hôn thê kích thích? Tuy rằng hắn không muốn, nhưng là không thể phủ nhận, khi mình nghe được hắn có một vị hôn thê, trong lòng là có một chút nghẹn khuất, giống như vật gì đó vốn thuộc về mình tự dưng bị người khác đoạt đi vậy, ở Lục phủ quấy rối tất nhiên là vì giúp Hứa Tư Đình, nhưng là càng nhiều là vì chính mình xả tức. Bất quá, người kia vừa hung dữ lại nhàm chán, chính mình như thế nào lại có thể đi theo hắn lâu như vậy mà cũng không cảm thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy thật cao hứng?
Ngồi xếp bằng ở trên giường thẩn thờ hồi lâu, Chu Mộ rốt cục cũng lờ mờ nhận ra được, chính mình đối với Hứa Tư Đình có cảm tình, nhưng mà không phải tình huynh đệ đơn giản như vậy…… Hiểu rõ điểm này, Chu nhị thiếu rốt cục thành công đem chính mình dọa đến kinh hoảng……
Hứa Tư Đình ở trên đường cái đi bộ hồi lâu, chậm rãi cảm thấy trong lòng tựa hồ khồng còn phiền nảo nữa, cũng có chút thông suốt, có những chuyện là không thể cưỡng cầu, y muốn làm huynh đệ, vậy thì cứ là huynh đệ đi, ít nhất như vậy chính mình còn có thể có một lý do thường xuyên ở bên cạnh y, so với việc tùy tiện mở miệng đem y dọa chạy còn tốt hơn, quay đầu, nhìn thấy ven đường vừa lúc là một tửu phường, vì thế đi vào mua hai hủ Đào hoa nhưỡng Chu Mộ thích nhất, tính trở về giải thích.
Đến khách điếm, Hứa Tư Đình đứng ở trước cửa phòng Chu Mộ hít sâu một hơi, vươn tay gõ cửa.
Không có người mở.
Tiếp tục gõ hai cái. Vẫn là không có người mở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!