Chương 29: Giang Nam nổi gió

Chu Mộ bị bệnh nằm trên giường vài ngày, cuối cùng cũng khoẻ trở lại, đang nhe răng hối hận, âm thầm thề đời này không bao giờ ăn bánh thịt bò nữa, thì từ ngoài cửa một người tuổi còn trẻ bước vào, nhìn Chu Mộ sau đó lắc đầu cười.

"Cười cái mông!" Chu Mộ lườm hắn một cái:"Ngươi là ai?"

Người nọ lại nhíu mày:"Tinh Mạc thành Chu gia coi như là hào môn thế gia, ngươi tại sao lại thô tục như vậy?"

"Ta con mẹ nó mạc danh kỳ diệu bị người hoàng cung các ngươi chộp tới nơi này, đầu tiên là đóng cửa không cho ta xuất môn, thật vất vả mới ra ngoài lại phải mang một thân bệnh tật trở về, còn không được mắng người sao?" Chu Mộ nghiến răng nghiến lợi.

Người nọ thở dài:"Tư Đình vì ngươi không tiếc thân chạy tới hướng trẫm xin Tuyết Dao Hoa, ngươi lại không hề cảm kích, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động mở miệng xin trẫm đồ."

"Ta là bị hắn làm hại, hắn đương nhiên phải……" Chu Mộ nói đến một nửa, đột nhiên phản ứng:"…… Trẫm?"

"Từ trẫm này không thể nói lung tung." Hoa Thiên Lang buồn cười nhìn Chu Mộ, bởi vì tò mò ai mà có thể làm cho Hứa Tư Đình để tâm như vậy, vì thế sau khi lâm triều thuận tiện tới đây nhìn thoáng qua, người này lớn lên quả nhiên là mặt mày thanh tú, còn là Chu gia tiểu thiếu gia luôn luôn bị nói là tiểu ác bá có một bụng ý nghĩ xấu xa, sao hiện tại nhìn qua có điểm ngốc ngốc nha.

"Hoàng Thượng?" Hứa Tư Đình bưng đồ ăn vào phòng, liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang đang cùng Chu Mộ đối diện, bị hoảng sợ, cuống quít hành lễ, quay lại thì thấy Chu Mộ còn ôm chăn giương miệng ngồi ở trên giường, không khỏi sốt ruột:"Hoàng Thượng, Tiểu Mộ không hiểu quy củ lại đang sinh bệnh……"

"Chu thiếu gia lần này coi như là lập được công, lại là vì chăm sóc dân chạy nạn mới nhiễm bệnh, trẫm sẽ không để ý y thất lễ." Hoa Thiên Lang khoát tay:"Miễn lễ." 

Hứa Tư Đình nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn tạ ơn lại nghe Hoa Thiên Lang ngữ khí tăng cao:"Bất quá ngươi thân là thống lĩnh cấm quân, hiện tại có phải hay không làn nên ở hoàng cung tuần tra?"

Hứa Tư Đình nghẹn lời, mấy ngày nay Chu Mộ ăn thật sự ít, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cho nên mình mới phải mỗi ngày đều vào lúc ăn cơm trưa trích ra một chút thời gian trở về giám thị y ngoan ngoãn ăn cơm, không nghĩ tới lần này đụng phải Hoa Thiên Lang, vì thế cúi đầu nói:"Là thuộc hạ thất trách."

"Thân là thống lĩnh lại bỏ rơi nhiệm vụ,  trách phạt hai mươi trượng." Hoa Thiên Lang khoát tay:"Đi xuống lĩnh bản phạt đi."

"Dạ!" Hứa Tư Đình lĩnh chỉ ra cửa, Hoa Thiên Lang nhìn mắt Chu Mộ, phát hiện y cư nhiên bày ra vẻ mặt — vui sướng khi người gặp họa.

"Hắn nhưng là vì ngươi mới bị phạt." Hoa Thiên Lang nhắc nhở một câu.

Chu Mộ ôm chăn nháy mắt mấy cái:"Phật tổ chân linh."

"A?" Hoa Thiên Lang nhíu mày:"Ngươi nói cái gì?"

"Ta trước đó vài ngày ở ngôi miếu đổ nát nhìn thấy nơi đó có tượng thờ Bồ Tát, liền thuận tiện ở trong lòng cầu xin hai câu." Chu Mộ ha ha cười:"Không nghĩ tới nhanh như vậy liền linh nghiệm, hắn cũng có ngày bị người ta khi dễ, hắc hắc, đa tạ Hoàng Thượng."

Hoa Thiên Lang dở khóc dở cười, phủi áo đi ra ngoài, chuẩn bị đi hình phòng rút lại hình phạt cho Hứa Tư Đình.

"Hoàng Thượng?" Hứa Tư Đình không hiểu ý:"Không đánh ta?"

Hoa Thiên Lang đồng tình nhìn hắn một cái:"Vốn nghĩ khiến y vì ngươi đau lòng một chút, kết quả lại ngược lại, đi ngự y quán thay y nhận Tuyết Dao Hoa đi."

Hứa Tư Đình nghi hoặc:"Y đau lòng vì ta làm gì?"

Hoa Thiên Lang nhìn trời, hai người các ngươi một người so với một người còn ngốc hơn.  

Chu Mộ uống Tuyết Dao Hoa xong, rất nhanh liền khỏi hẳn, khỏi hẳn rồi thì lập tức cảm thấy bụng quang quác quang quác kêu réo, vì thế kêu Hứa Tư Đình mang đến một bàn đồ ăn lớn, ăn đến bất diệc nhạc hồ.

"Chậm một chút a." Hứa Tư Đình thân thủ thay y lau miếng hành dính trên mặt:"Không có ai giành với ngươi."

"Cách ta xa một chút!" Chu Mộ bưng bát cơm chạy qua phí đối diện, nhìn Hứa Tư Đình như hổ rình mồi:"Gặp ngươi thì sẽ không có chuyện tốt! Ta ngày mai sẽ trở về nhà!"

"Ngươi chán ghét ta như vậy sao?" Hứa Tư Đình nhíu mày:"Ta tệ như vậy?"

Chu Mộ húp canh sồn sột:"Ngươi không tệ, bộ dạng soái võ công hảo lại có tiền đồ, bất quá hết thảy cũng không khiến ta bớt chán ghét ngươi!"

Hứa Tư Đình trầm mặc, nhìn Chu Mộ vô tâm vô phế, cảm thấy trong lòng có điểm đau.

Cơm nước xong, Chu Mộ hưng trí bừng bừng chạy đi dạo phố, nghĩ rằng mua vài món hiếm lạ mang về tặng cho các quản gia cùng nha hoàn trong phủ, đi bộ đi bộ liền gặp Hứa Tư Đình ôm kiếm dẫn binh lính đi tuần phố, sau đó y liền bị kéo lại.

"Ta thật sự có thể đi một mình ……"Chu Mộ muốn khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!