Chương 27: Không biết tình thâm

Lâm Hạo Dương cưỡi chiến mã nhìn xuống đám tù binh, lắc đầu cảm khái trận chiến này thắng dễ dàng như vậy thật uổng công y tốn sức chuẩn bị nhiều như vậy, khóe mắt đột nhiên đảo đến hai thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ lại, trên mặt liền hiện lên ý cười:"Sư phụ, ca!"

"Tiểu Lâm!" Lãnh Úy tiến lên, vui tươi hớn hở chụp lấy Lâm Hạo Dương:"Cuộc sống rất thoải mái có đúng không, so với trước kia béo hơn nhiều đó!"

"Sư phụ, lần này cùng chúng ta hồi hoàng cung ở lại hai ngày đi." Lâm Hạo Dương đã hai năm chưa gặp Lãnh Úy, hôm nay vừa thấy, trong lòng cao hứng không thôi:"Hoàng Thượng cũng rất nhớ ngài!"

"Được a!" Lãnh Úy gật đầu đáp ứng:"Ngươi chừng nào thì trở về, ta mang theo Tịch Chiếu cùng đi."

"Đa tạ sư phụ!" Lâm Hạo Dương cười ha ha túm túm Lâm Hạo Phong:"Ca, huynh cũng trở về luôn đi, cha mẹ đều rất nhớ huynh, gần một năm không về nhà, sao lại chạy tới Tây Xuyên chứ!"

"Được." Lâm Hạo Phong gật gật đầu, trong lòng do dự nên như thế nào mở miệng nói chuyện của Gia Luật Thanh.

Lãnh Úy nhìn ra hai huynh đệ có chuyện muốn nói với nhau, cố ý hướng phương xa vẫy tay:"Tiểu Uy tử!" 

"Sư phụ?" Ngọn núi nhỏ phía đối diện, Ngô Uy nghe thấy thanh âm, ngay lập tức rống lên:"Đã lâu không gặp ngài a!"

Lãnh Úy dưới chân mượn lực, thả người nhảy lên, bay đến bên người Ngô Uy, bắt đầu cười giỡn với hắn.

"Tật xấu loạn thu đồ đệ của sư phụ cứ mãi vẫn không sửa." Lâm Hạo Dương nhíu mày:"Ngay cả mã phu trong cung của Tịch Chiếu cũng là sư huynh của ta."

Lâm Hạo Phong cười, thân thủ thay Lâm Hạo Dương lau vệt máu dính trên mặt y:"Sư phụ thu nhiều đồ đệ, nhưng thật sự chỉ dạy thì chỉ có Hoàng Thượng, ngươi còn có Tư Đình, những người khác đều là hư danh thôi."

"Kia cũng thật là." Một năm không gặp Lâm Hạo Phong, Lâm Hạo Dương túm lấy đại ca nhà mình, vừa đi vừa nói không ngừng:"Ta nhớ huynh muốn chết, còn có Tịch Chiếu nữa, đệ ấy có phải ở cùng huynh không?"

"Ừ." Lâm Hạo Phong gật đầu:"Tịch Chiếu đang ở tại nhà của ta."

"Nhà?" Lâm Hạo Dương ngạc nhiên quay đầu, chợt cười ra tiếng:"Trách không được không chịu trở về Thịnh Kinh! Nguyên lai là ở Tây Xuyên xây nhà! Kỳ này phải về nhà nói cho cha mẹ!"

"Hạo Dương." Lâm Hạo Phong vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:"Ta có chuyện quan trọng phải nói với đệ." 

"Làm sao vậy?" Lâm Hạo Dương bị vể mặt nghiêm túc của Lâm Hạo Phong dọa:"Xảy ra chuyện gì?"

"Ta trước đó vài ngày ở Tinh Mạc thành, có  cứu một quan nô." Lâm Hạo Phong chậm rãi tiến về phía trước:"Người đó ngươi cũng biết."

"Ta quen biết nô lệ?" Lâm Hạo Dương có chút nghi hoặc:"Ai a?"

"Gia Luật Thanh." Ba chữ vừa nói ra, Lâm Hạo Phong giống như vừa quăng xuống được một tảng đá bự trong lòng, thoải mái không ít.

"Ai?" Lâm Hạo Dương đứng lại, trong mắt có chút không thể tin:"Gia Luật Thanh?"

"Y lúc ấy bị nha dịch đánh đến nửa chết nửa sống, ta thấy bất bình." Lâm Hạo Phong nhìn Lâm Hạo Dương:"Y đã sớm không còn là Mạc Bắc lang năm đó."

"Huynh là vì y mới ở lại Tây Xuyên?" Lâm Hạo Dương nhíu mày.

"Y toàn thân đều là thương tích, một năm này chịu không ít khổ." Lâm Hạo Phong quyết tâm đem bí mật giấu trong lòng nói ra:"Ta thích y."

Lâm Hạo Dương nghe vậy trầm mặc, người kia cùng mình ở trên chiến trường giao đấu không biết bao nhiêu lần, cũng từng cứu mình một mạng, một năm trước khi Hoa Thiên Lang ngự giá thân chinh bắt y làm tù binh, chính mình cơ hồ đã đã quên đi người này đã từng tồn tại, không nghĩ tới thế nhưng sẽ ở loại tình huống này lại một lần nữa nghe đến tên y. 

"Hạo Dương?" Thấy y trầm mặc, Lâm Hạo Phong ở trong lòng thở dài.

"Huynh…… Vì sao lại thích y?" Lâm Hạo Dương có điểm dở khóc dở cười, đại ca nhà mình cũng quá kinh thế hãi tục đi, như thế nào mỗi lần hắn thích ai thì người đó đều có thân thế dữ dội như vậy chứ.

"Vừa mới bắt đầu ta chỉ là thấy y rất đáng thương, sau lại bất tri bất giác liền thích y." Lâm Hạo Phong thẳng thắn thành khẩn:"Ngay cả ta cũng không biết là vì cái gì."

"Ca." Lâm Hạo Dương khiếp sợ, phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bả vai Lâm Hạo Phong:"Ta tin tưởng huynh."

"Hả?" Lâm Hạo Phong kinh ngạc:"Tin ta cái gì?"  

"Tin huynh có thể cho y một cuộc sống an bình." Lâm Hạo Dương cười cười:"Y dù sao cũng từng là chủ mưu phản loạn, Hoàng Thượng đối y có địch ý là tất nhiên, bất quá huynh cũng đừng lo lắng, sau khi hồi kinh ta sẽ giúp huynh khuyên Hoàng Thượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!