Chương 18: Thản nhiên tương đối

"Tất cả mọi người sẽ phản đối thôi." Gia Luật Thanh từ trong lòng hắn tránh ra:"Ngươi là người tốt, còn ta là kẻ địch của tất cả người thân của ngươi."

"Nếu ngươi là Gia Luật Thanh, bọn họ nhất định sẽ phản đối." Lâm Hạo Phong chống lại hai mắt Gia Luật Thanh:"Nhưng là nếu ngươi là Thích Tử Ninh, sẽ không còn người phản đối chúng ta, ngươi đừng lo lắng, được không?"

Nhìn Lâm Hạo Phong vẻ mặt chân thành, Gia Luật Thanh cúi đầu đem tay của chính mình rút ra:"Ta mệt mỏi."

"Ngươi trước đừng ngủ." Lâm Hạo Phong trong lòng có chút mất mát, lại vẫn là lo lắng cho sức khoẻ của y:"Ta đi giúp ngươi đem thức ăn tới, ăn xong rồi nghỉ ngơi."

Ra khỏi phòng, khép lại cửa phòng, Lâm Hạo Phong dưới đáy lòng thở dài, xoay người đi tìm Lãnh Tịch Chiếu, đẩy cửa chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu đang chống quai hàm ngồi ở bên cạnh bàn, sầu mi khổ kiếm.

"Làm sao vậy?" Lâm Hạo Phong đi qua nhìn Lãnh Tịch Chiếu:"Tử Ninh tỉnh rồi, y phải ăn cơm trước hay vẫn là uống thuốc trước?"

Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt đứng lên, mang theo Lâm Hạo Phong rầu rĩ đi ra ngoài:"Ta nấu cháo thuốc xong rồi, đi hâm nóng một chút là được."

"Ngươi làm sao vậy?" Lâm Hạo Phong có chút kỳ quái nhìn Lãnh Tịch Chiếu:"Ai chọc giận ngươi?"  

Lãnh Tịch Chiếu suy nghĩ một chút, quay đầu nghiêm túc nhìn Lâm Hạo Phong:"Lâm đại ca, ngươi là không phải là đã thật sự thích tên Thích Tử Ninh kia chứ?"

Lâm Hạo Phong cười, gật đầu:"Có lẽ đi, năm đó ta đối Gia Cát cũng là cảm giác không bỏ xuống được như vậy, có tính là thích không?"

"Nhưng là Tây Đằng Ly đại ca làm sao bây giờ?" Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, vừa rồi đi tìm Tây Đằng Ly, huynh ấy đem chính mình nhốt trong phòng gọi thế nào cũng không mở cửa.

Lâm Hạo Phong mạc danh kỳ diệu:"Cái gì làm sao bây giờ? Ngươi là đang nói Chung Mạch? Ta vừa rồi nghe ngươi gọi y…… Y chính là Tây Đằng Ly?"

"Ân." Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu: "Huynh ấy giống như thực thích ngươi!"

"A?" Lâm Hạo Phong há hốc mồm:"Ngươi nói gì, y thích ta?"

"Ngươi đưa y ngọc bội, y vẫn luôn mang theo bên mình!" Lãnh Tịch Chiếu lay lay Lâm Hạo Phong:"Lâm đại ca ngươi đi xem huynh ấy đi, cho dù không thích, ngươi cũng nên đi khuyên nhủ y, từ khi nhìn thấy ngươi cùng Thích Tử Ninh kia cùng một chỗ, y liền đem chính mình nhốt  trong phòng,  không mở cửa."

"Ta khi nào thì đưa cho y ngọc bội?" Lâm Hạo Phong càng thêm mơ hồ:"Ta cùng y thật đúng là có quen biết, khi đó y nói y gọi là Chung Mạch, chúng ta khi đó ở Giang Nam cùng nhau du ngoạn, cùng nhau uống rượu tán ngẫu, không hơn."

"Gạt người!" Lãnh Tịch Chiếu hung dữ:"Rõ ràng đó chính là ngọc bội của ngươi, là miếng ngọc xanh lục có khắc tên ngươi a! Tây Đằng Ly đại ca giữ làm bảo bối, dường như mỗi ngày đều lấy ra xem!"

Lâm Hạo Phong nghĩ nghĩ, nhớ ra, bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tịch Chiếu:"Cái ngọc bội kia là ba năm trước đây ta đánh mất được không?"

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Lâm Hạo Phong, nhíu mày nghi hoặc:"Ngươi thật sự cùng y không có gì?"

Lâm Hạo Phong giơ tay phải:"Ta thề, được chưa? Ngươi có thể hay không nhanh đi hâm nóng cháo, Tử Ninh đã hai ngày nay chưa ăn gì."

Lãnh Tịch Chiếu "Nga" một tiếng, chạy vào phòng bếp hâm cháo, nghĩ thầm lẽ nào phần cảm tình này là do Tây Đằng Ly đại ca đơn phương?

Lâm Hạo Phong đứng ở cửa phòng bếp nhíu mày, nếu thật sự theo như lời tiểu ngốc tử này, mình có nên mang Gia Luật Thanh đi xuống núi trọ ở khách điếm không?

"Bằng hữu kia của ngươi thân mình thật không tốt." Lãnh Tịch Chiếu một bên khuấy cháo một bên nói:"Y trước kia chắc chịu khổ nhiều lắm, tuy nói không có bệnh về da liễu, nhưng mỗi chỗ trên da đều chịu rất nhiều thương tích, hầu như không có nơi nào lành lặn, các đốt ngón tay thì bị phong thấp, phải thường xuyên xoa rượu thuốc, xương cốt khắp nơi thì tổn thương nhiều lắm, không thể làm việc nặng, khẩu vị thì không tốt, không thể ăn món quá lạnh hay vị quá đậm, khí huyết cũng hư, máu không thể lưu thông, còn có cánh tay bên phải của y bị thương nặng, không phải do ngoại lực bình thường tạo nên, mà là bị người ta dùng nội lực đánh gãy, cho nên mới chậm chạp không thể khỏi, xem thủ pháp có điểm giống như là Khoá hầu thủ của phụ thân." Lãnh Tịch Chiếu mặt nhăn nhíu:"Sẽ không phải là cha ta làm đi?"

"Không phải." Lâm Hạo Phong lắc đầu:"Có thể hoàn toàn chữa khỏi không?"

"Có thể, nhưng là phải tìm đến người năm đó đã đả thương y, dùng một nội lực giống như nội lực trong người y đánh tan." Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:"Ngươi có biết là ai đả thương y không?"

Lâm Hạo Phong nhíu mày, thật ra là biết, nhưng mà muốn tìm Hoàng Thượng tới cứu Gia Luật Thanh, khả năng này không dễ xảy ra chút nào.

"Thật sự tìm không thấy thì tìm cha ta cũng được." Lãnh Tịch Chiếu thấy Lâm Hạo Phong sắc mặt khó xử, vì thế tiếp tục ra chủ ý:"Cha ta cũng biết Khóa hầu thủ."

"Đúng vậy!" Lâm Hạo Phong vỗ ót  cười toe toe, không phải là  Hoàng Thượng cũng là do phụ thân của tiểu ngốc tử này dạy dỗ sao?

"Ha ha……" Lãnh Tịch Chiếu cười:" Vui vẻ như vậy sao?"

Lâm Hạo Phong ý thức được chính mình thất thố, xấu hổ cười cười:"Cái kia…… Lãnh tiền bối hiện tại ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!