Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tu Trúc đứng yên thật lâu, trong đầu toàn là âm máy bận trong micro, hoàn toàn không suy nghĩ những cái khác.
Tề Mộ là phái hành động nổi tiếng, còn là chuẩn đàn ông nói được làm được, nhóc để điện thoại xuống liền đi tìm Kiều Cẩn.
Mẹ! Chân ngắn nhỏ còn chưa giẫm lên cầu thang, nhóc đã kéo cổ họng hét.
Kiều Cẩn đang chỉnh lý một bản thiết kế, nghe thấy âm thanh của con trai, đầu cũng không ngẩng: Sao?
Tề Mộ nhào vào ngực bà, mở miệng chính là:
"Con muốn tới Thụy tiểu!" Thẳng thắn, đơn giản, thô bảo, nhưng có tác dụng!
Kiều Cẩn để công việc xuống, quay đầu nhìn nhóc:
"Lại nổi điên cái gì?" Đứa con trai này của bà giống ba, thích là làm, không quan tâm.
Tề Mộ nhe răng nanh làm nũng:
"Con muốn tới tiểu học Quốc Thụy học."
Kiều Cẩn rất không chống đỡ được, sờ đầu cún của nhóc:
"Không phải đã nói là tới Thực tiểu sao?"
Tề Mộ nói: Đổi chủ ý.
Kiều Cẩn tức giận nói:
"Chuyện đã quyết, không được đổi."
Muốn đổi muốn đổi. Tề Mộ kiễng chân chụt mẹ một cái,
"Con muốn tới tiểu học Quốc Thụy."
Kiều Cẩn tuy nói nuông chiều con, nhưng sẽ không thuận theo nhóc tùy hứng:
"Mẹ trước đó đã hỏi con, con cũng đáp ứng mẹ, sao lúc này lại lâm thời thay đổi?"
Tề Mộ nói:
"Doãn Tu Trúc không tới Thực tiểu được."
Kiều Cẩn kinh ngạc:
"Các con không phải đã nói xong rồi sao?" Chuyện này Tề Mộ đã sớm ở nhà tuyên bố long trọng nhiều lần, Kiều Cẩn biết.
Tề Mộ nói:
"Cậu ấy vừa mới gọi điện thoại tới nói mẹ cậu ấy không đồng ý."
Kiều Cẩn nhíu nhíu mày:
"Nó tại sao không sớm nói với con?"
Tề Mộ đương nhiên nói:
"Cậu ấy cực kỳ nhát gan, sợ con đánh cậu ý mà."
Kiều Cẩn lặng yên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!