Chương 81: CP Kỳ Tích (4)

Edit + Beta: Vịt

**** Chương cuối đang làm, lát nữa có ngay nhe

Hứa Tiểu Minh cứ như vậy mặt dày ở lại.

Học trưởng trước kia ban ngày đánh chết không về, hận không thể sinh ra ở trong trường, biến thành mỗi ngày đúng giờ về nhà, thậm chí phát triển đến mức vừa tan lớp đã ngồi không yên.

Y lòng như lửa đốt muốn về nhà, muốn xem tiểu ngốc kia chạy chưa, chờ sau khi về đến nhà y lại thầm mắng mình một tiếng — Ngu ngốc.

Tưởng thật như vậy làm gì?

Chờ thêm vài ngày Hứa Tiểu Minh phủ đít cút đi, y hôm đó sống thế nào đây?

Nghĩ chút thôi đã lo lắng, Phương Tuấn Kỳ cũng không phải Doãn Tu Trúc, ủy khuất thiên đại cũng tự mình nuốt. Trong lòng y không thoải mái, vậy tuyệt đối sẽ không chịu đựng.

"Mày rốt cuộc khi nào thì đi?"

Phương Tuấn Kỳ mỗi ngày đều phải làm một câu như vậy, y không muốn hắn đi cỡ nào, lời này phải nói bao nhiêu lần. Không có cách nào, không nhắc nhở bản thân như vậy, y sợ mình nhốt Hứa Tiểu Minh ở trong nhà này, làm người tri kỉ cả đời của y.

Hứa Tiểu Minh nghe tới lỗ tai cũng sinh kén:

"Thằng Mập không có lương tâm đáng chết mày, bố mày ngày nào cũng ăn ngon uống ngon chăm sóc mày, con mẹ nó mày muốn đuổi tao đi!"

Phương Tuấn Kỳ:

"Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian chính là đạo chích."

Hứa Tiểu Minh tức, nhào lên cào y:

"Không phải kẻ gian chính là đạo chích? Bố mày liền hiếp mày!"

Phương Tuấn Kỳ đối mắt với đầu hoài tống bão của hắn, vui thích lại dày vò, liên tục hối hận lại luôn không nhịn được muốn chọc hắn.

Y biết mình rất ấu trĩ, đây quả thực giống như thằng nhóc nghịch ngợm học tiểu học đã thích chòng ghẹo nữ sinh. Cũng không có cách nào, y ngoại trừ đâm chọc Hứa Tiểu Minh như vậy, còn có thể thế nào?

Thầm mến một thẳng nam đã đủ khổ, còn là thằng ngốc nữa, y tự cho rằng cẩn thận hơn 20 năm, kỳ thực đã sớm bị vây trong vực sâu hang nứt này rồi.

Đuổi hơn 1 tháng, Hứa Tiểu Minh rốt cục muốn rời đi.

Hôm nay vừa về nhà Phương Tuấn Kỳ đã cảm thấy không khí không đúng, mặc dù cả tháng đều không ngừng chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc ngày này đến y vẫn cảm thấy trái tim bị đào hố, gió lạnh rót thẳng vào trong.

Hứa Tiểu Minh nói:

"Bố mày muốn đi, mày có thể bắn pháo hoa ăn mừng."

Đồ đần.

Phương Tuấn Kỳ đè ép ngực đau nhói, hỏi: Muốn chạy về nhà?

Hứa Tiểu Minh nhìn y một cái, sờ sờ mũi nói: Tao thuê phòng.

Phương Tuấn Kỳ ngẩn ra, muốn nói rõ ràng ở đây không tốt sao, đáng tiếc lại không hạ mặt mũi được, y sửa lời nói: Mày có tiền rồi? Hứa Tiểu Minh sở dĩ ăn vạ trong nhà y, cũng là vì quá vội, một phân tiền không có, thẻ ngân hàng lại không dám động vào, sợ vừa dùng cha hắn đến tìm hắn.

Hứa Tiểu Minh cười hì hì, ghé tới nói:

"Tao tìm được công việc rồi!"

Phương Tuấn Kỳ vặn chặt lông mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!