Chương 8: (Vô Đề)

Thời gian giống như chớp mắt, những ngày ở nhà trẻ đã đi tới cuối.

Nhà trẻ Quốc Thụy từ lúc xây trường đến nay, vẫn là lần đầu từ đáy lòng mà vui vẻ tiễn một nhóm tốt nghiệp như vậy.

5 giáo viên lớp lá 3 càng là lệ nóng quanh tròng, lúc chụp hình người này mắt đỏ hơn người kia, giáo viên lớn tuổi hơn chút ngay cả mũi cũng khóc đỏ.

Đám tiểu quỷ Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng nước mắt rưng rưng, vạn phần luyến tiếc.

Tề Mộ hết sức xem thường bọn họ:

"Các cậu đến cùng có phải đàn ông hay không? Còn khóc thành như vậy?"

Hứa Tiểu Minh tự nhận là chuẩn đàn ông, nhưng kể từ khi gặp được Tề Mộ, bé đàn ông không nổi nữa, cũng may rốt cục sắp mời được tôn đại thần này đi rồi, bé vui muốn chết.

Tề Mộ thở dài nói: "Các cô giáo đều là nữ sinh, khóc cũng coi như thôi, các cậu như vậy thì rất kỳ cục.

Hứa Tiểu Minh nghĩ thầm: Nước mắt bi thương nhịn được, nước mắt sung sướng này thế nào cũng không kìm lại được!

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, cả lớp lá 3, chỉ có Tề Mộ cười đến dương quang xán lạn, những người khác đều là trong mắt ngậm nước, chóp mũi hơi đỏ, tràn đầy ước mơ vô hạn và lòng hân hoan đối với tương lai!

Lúc về trường lấy ảnh, Tề Mộ liếc mắt liền thấy được Doãn Tu Trúc bên cạnh mình.

Nhóc lôi kéo bé hỏi:

"Sao cậu muốn khóc mà không khóc?"

Doãn Tu Trúc khi đó có thể nhịn không khóc đã là định lực phi phàm rồi, bé thấp giọng nói: Luyến tiếc.

Tề Mộ một cái ôm bé qua nói:

"Không sao đâu, cậu nếu nhớ bọn họ, chúng ta có thể tới Thụy tiểu thăm chút."

Nghe được lời này của nhóc, Doãn Tu Trúc bỗng ngẩng đầu, con ngươi đen của bé chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm nhóc:

"Cậu sẽ tới Thụy tiểu thăm sao?"

Tề Mộ bị bé nhìn tới sửng sốt, chớp chớp mắt nói:

"Nếu cậu muốn đã, chúng ta sẽ đi." Cái này có gì lớn đâu, mặc dù hơi xa chút, nhưng chỉ cần nhờ chú tài xế, đi một chuyến cũng không phiền.

Doãn Tu Trúc vẫn đang nhìn nhóc, vô cùng trân quý, giống như nhìn một cái là sẽ ít đi một cái nhìn, âm thanh bé nghẹn ngào, mang theo chút nức nở:

"Cậu làm ơn nhất định phải tới thăm."

Sao thế?

Tề Mộ rất sợ bé khóc, nhất tời có chút tay chân rối loạn,

"Cậu là luyến tiếc đám Thôi Tiếu Tiếu sao? Không sao đâu, sau này chúng ta có thể tới thăm các cậu ấy."

Bình thường nam sinh đều thích bắt nạt Doãn Tu Trúc, nhưng nữ sinh thì tốt hơn chút, có mấy bé gái còn sẽ đến tìm Doãn Tu Trúc chơi, mặc dù Tề Mộ cảm thấy Doãn Tu Trúc cũng không thích chơi với bọn họ.

Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, nói lặp lại:

"Cậu nhất định phải tới thăm."

Được rồi. Tề Mộ nói, Nhất định đi!

Doãn Tu Trúc rốt cuộc không khóc, mắt bé vô cùng chát, nhưng nước mắt lại giống như như bị cạn nước, ngay cả 1 giọt cũng không chảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!