Chuyện đổi lớp, theo lý là không được, hơn nữa cũng sẽ không có bạn nhỏ muốn đổi.
Nhà trẻ không như tiểu học trung học, bọn nhỏ đều rất non, không dễ dàng quen một vòng bạn bè, thích ứng hoàn cảnh này, đâu cam lòng đi? Chuyển trường là chuyện không có cách nào, nhưng chuyển lớp, thật đúng là cơ hồ không có.
Bất quá chuyện này sau đó vẫn được, Tề Mộ không làm được, còn có Tề Đại Sơn.
Tề Mộ nói chuyện sâu sắc dễ hiểu với ba, đồng chí lão Tề quyết đoán ra tay.
Nội dung cuộc trò chuyện này, khiến cho Tề Đại Sơn hai mươi năm sau nhớ lại, có lẽ muốn một cái tát quạt chết mình.
Tề Mộ: "Cha, con muốn ở cùng một lớp với Tiểu Doãn."
"Tiểu Doãn?" Đồng chí Đại Sơn quý nhân hay quên chuyện, không nhớ cái tên này.
"Con dấu......" Suýt chút nữa nói em gái ra.
Tề Đại Sơn lập tức nhớ ra, ông nháy mắt hỏi: "Đứa nhỏ xinh đẹp kia?"
Mặc dù Doãn Tu Trúc là con trai, nhưng xinh đẹp là không sai, thế là Tề Mộ trịnh trọng gật đầu: "Đúng."
"Có thể mà." Tề Đại Sơn cười ha ha, "Nhóc thối còn có ý tưởng hơn ba."
Tề Mộ không nghe hiểu, bất quá nhóc quả thực là đứa trẻ có ý tưởng: "Bạn ấy ở lớp 3 luôn bị bắt nạt, con che chở rất phiền phức."
Tề Đại Sơn cười khà khà nói: "Được, từ nhỏ đã biết thương người."
Tề Mộ lại nói: "Con đã hỏi bạn ấy, bạn ấy cũng muốn cùng một lớp với con."
"Được." Tề Đại Sơn đánh nhịp nói, "Chuyện này ba làm cho con."
Tề Đại Sơn ra tay, giáo viên Tiểu Trương đâu chống đỡ được? Cô thật sự không phải bởi vì bao lì xì nặng đè tay, cô cảm thấy lời của Tề tổng rất có đạo lý: Doãn Tu Trúc là đứa trẻ đáng thương, có thể chơi cùng với Tề Mộ cũng là duyên phận, bởi vì cái gọi là lấy nhu thắng cương, không chừng Doãn Tu Trúc có thể áp được Tề Mộ.
Không thể không nói, giáo viên Tiểu Trương và đồng chí Tề Đại Sơn đều rất có khả năng dự đoán, không cẩn thận dự thấu tương lai.
Cứ như vậy mùa hè đi qua, lúc tựu trường Doãn Tu Trúc chuyển tới lớp chồi 3.
Tề Mộ long trọng giới thiệu Doãn Tu Trúc với đám bạn tốt của nhóc.
Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ dưới dâm uy, biến thành bạn tốt của bé, lúc này cũng chỉ có thể ha ha cười một cái, nói: "Đã sớm quen."
Sao có thể không quen? Ai không biết tiểu bá vương mỗi ngày tuần tra lớp chồi 2, chính là để che chở tiểu bệnh thần kinh này.
Dưới lén lút Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ nghiêm túc thảo luận: "Bệnh thần kinh rốt cuộc có truyền nhiễm người hay không?"
Phương Tiểu Mập nói: "Lớp chồi 2 đều nói sẽ lây bệnh."
Trong mắt Hứa Tiểu Minh có chút sợ: "Lây bệnh sẽ thế nào?"
"Nghe nói sẽ nổi điên, trên người còn sẽ mọc lông!"
Hứa Tiểu Minh yên lặng: "Trên người Doãn Tu Trúc mọc lông sao?"
Phương Tuấn Kỳ cũng trầm mặc: "Không......" Cậu ta trắng nõn, còn sạch sẽ hơn con gái trong lớp.
Hứa Tiểu Minh thở dài, yếu ớt nói: "Nếu luận về nổi điên, còn có ai điên hơn Tề Mộ sao?"
Phương Tuấn Kỳ: "......" Thật sự không có.
Cho nên bệnh thần kinh gì đó, sợ cái quỷ ấy, còn có thể dọa người hơn Tề Mộ sao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!