Chương 44: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

******* Càng ngày càng đáng yêu awnnn. Ban đầu tui làm chỉ vì thấy văn án hay với muốn thử thể loại vườn trường, nhưng càng làm càng thấy đáng yêu.

Quả không uổng hơn 1 tỷ tích phân =)))))))

Doãn Tu Trúc bỗng dưng đứng dậy, nam sinh đang ồn ào bị dọa giật mình.

Phương Tuấn Kỳ nhìn về phía anh, Doãn Tu Trúc nói:

"Tớ đi ra ngoài chút."

Phương Tuấn Kỳ một cái nhìn thấu tâm tư anh:

"Muộn thế này rồi......" Có việc ngày mai hẵng nói không được sao? Tề Mộ cũng không chạy được.

Doãn Tu Trúc đâu chờ được chứ?

Bảo anh ở ký túc đợi một đêm, anh không chợp mắt được.

Tớ về nhanh thôi. Anh bỏ lại câu này liền ra ngoài, Phương Tuấn Kỳ cũng chỉ có thể xuống giường, giúp anh ở trên giường làm người giả, ngừa kiểm tra phòng bị phát hiện.

Đám bạn cùng phòng rất tò mò: Cậu ấy đi làm gì?

Mặc dù vừa nãy một mực nói về Tề Mộ, nhưng bọn họ thật sự không có cách nào liên tưởng đến chân tướng.

Phương Tuấn Kỳ ngừng chút, bí hiểm nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bộ giải thích nghi hoặc cho chúng sinh: ...... Quỷ biết.

Đám bạn cùng phòng: ...... Nhây vui lắm hả lão nhị khối!

(Ý là thành tích của Phương Mập xếp thứ 2 khối)

Phương Tuấn Kỳ đương nhiên biết Doãn Tu Trúc đi làm gì, y thỉnh thoảng không có đề để làm, còn sẽ suy nghĩ chút:

Doãn Tu Trúc đối với Tề Mộ thật sự quá lệ thuộc, nhiều năm như vậy cứ giống như tơ hồng vàng (*) quấn lấy đại thụ, không chịu thả lỏng chút nào.

((*) tơ hồng vàng: một loại cỏ leo)

Nói tới cũng không thể nào buông tay, buông tay e là ngay cả mạng sống cũng không còn.

Con người mà, ai không muốn sống tốt chứ.

Phương đại sư triết học 3 giây, cảm thấy vẫn là đề toán có ý nghĩa, quay đầu làm bài thi.

Đã hơn 10 rưỡi, trong hành lang không một bóng người, ngay cả huấn luyện viên cũng không đi ra ngoài tuần tra, bước chân Doãn Tu Trúc rất nhẹ nhưng đi rất nhanh, từ Bắc đến Nam tự hồ chỉ đi chưa tới 1 phút.

Theo lý thuyết tòa ký túc rách nát u ám này, hành lang ánh sáng lạnh tái nhợt này, đi một mình hẳn dọa người? Đổi thành Tề Mộ, nhất định tự dọa ngu mình, nhưng đầy lòng Doãn Tu Trúc đều là hoa nhỏ, chỉ thiếu xuất hiện piupiupiu.

Cái gì gọi là chua ngọt ngon miệng?

Mùi vị chua trước ngọt sau hồi vị vô cùng. Doãn Tu Trúc chua cả ngày, miếng đường lúc gần ngủ lại khiến anh ngọt muốn chết.

Anh một đường đi tới ký túc Tề Mộ, gõ gõ cửa.

Tề Mộ đang chuẩn bị ngủ, thình lình vang lên tiếng gõ cửa, còn tưởng là huấn luyện viên kiểm tra phòng.

Hứa Tiểu Minh quấn chăn nói:

"Không đúng, huấn luyện viên lúc nào thì gõ cửa trước kiểm tra phòng sau?" Lần đó không phải giống như tảo hoàng đả phi (*) mà xông vào sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!