Edit + Beta: Vịt
Sau khi tốt nghiệp 4 người tụ tập với nhau.
Lúc vào ngồi Hứa Tiểu Minh sát cạnh Tề Mộ nói:
"Anh Mộ, hai bọn mình ngồi với nhau!"
Tề Mộ không biết hắn lại phát thần kinh gì: Sao? Cậu mới không muốn ngồi gần hắn, thằng nhãi này không có lúc nào an tĩnh, ăn bữa cơm cũng khua tay múa chân, kề sát hắn chẳng khác gì nhặt cơm thừa.
Hứa Tiểu Minh lại không chịu buông tha cậu, chỉ nghe hắn chua loét nói:
"Hai bọn họ là đại thần top 1 top 2 lớp, hai bọn mình tính là cái gì? Đừng đi chọc phiền bọn họ."
Tề Mộ hết sức khinh bỉ hắn:
"Tí tiền đồ này của cậu."
Hứa Tiểu Minh không phục:
"Đều là anh em tốt, dựa vào cái gì hai bọn họ bay lên trời, hai bọn mình vẫn đang bò!"
Tề Mộ tức giận nói:
"Vậy lúc bọn họ làm bài thi xoát đề ôn tập cậu đang làm gì?"
Hứa Tiểu Minh: ...... Chơi game lướt anime trêu gái, dù sao ngoại trừ học, những cái khác đều làm hết!
Hứa Tiểu Minh vẫn không cam lòng:
"Anh Mộ sao cậu cứ nói giúp hai bọn họ thế! Hai bọn mình mới là đồng bọn!"
Tề Mộ cho hắn một gậy:
"Cậu tự một nhóm đi, tớ không muốn cùng một giuộc với cậu." Dứt lời cậu ngồi xuống bên cạnh Doãn Tu Trúc.
Hứa Tiểu Minh tức đến đau gan, tự ôm tự khóc nói:
"Cậu chỉ thích Doãn Tu Trúc, cậu cũng chỉ yêu cậu ấy, căn bản không yêu tớ!"
Ba người ở đó: ......
Hứa Tiểu Minh giỏi diễn, càng gào càng vui:
"Trong tim trong mắt cậu toàn là Doãn Tu Trúc, tớ tính là gì? Tớ rốt cuộc tính là cái gì? Hu hu hu."
Hắn đầy miệng nhảm nhí, nhưng lại nói tới đầu tim Doãn Tu Trúc ngứa, quay đầu nhìn Tề Mộ.
Tề Mộ dở khóc dở cười, cũng rất ngứa tay, muốn đánh con gà con.
Phương Tuấn Kỳ liếc Hứa Tiểu Minh một cái, cười lạnh:
"Cậu là cái gì tự mình không biết? Hu hu quài."
Hứa Tiểu Minh: ...... Không đóng kịch nữa, trước tiên bạo hành gia đình!
Hai người bọn họ đánh nhau trước, Tề Mộ cũng không tiện ra tay, cuối cùng còn phải can,
"Rồi rồi rồi, cãi nhau ra cái gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!