Chương 30: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

Tề Mộ mở to mắt, còn chớp lại chớp.

Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một luồng khí nóng chạy đến đỉnh đầu, biến anh thành siêu nước đun, trong đầu ùng ục ùng ục, đã sôi sùng sục.

Ma xui quỷ khiến, môi anh động một cái, giống như bị điên muốn dùng lực hôn cậu.

Cũng may Tề Mộ đã chống người, lúc cánh môi hai người tách ra, Doãn Tu Trúc giống như từ thiên đường rơi vào nhân gian, không phân rõ kim tịch hay hà tịch.

"Nghiệp chướng mà!" Bác gái sắp tức điên mất, một đống cục diện rối rắm này, còn có cách nào nhìn sao! Hai thằng quỷ cướp này, là muốn phá cả siêu thị sao!

Động tĩnh lớn như vậy, Bàng Lương và Giang Mạn Mạn cũng đều nghe thấy, hai người cùng nhau nhìn sang, tự nhiên phát hiện Tề Mộ và Doãn Tu Trúc.

Tiểu tình nhân ngược lại không nhìn thấy hai bọn họ hun nhau, hai người bọn họ hoàn toàn bị kẹo trên đất dọa đến, Tề Mộ chỉ có thể cho bọn họ một nụ cười lúng túng mà không thất lễ.

Cậu vẫn ngồi trên đùi Doãn Tu Trúc đấy, Tề Mộ vội vàng đứng dậy, duỗi tay kéo Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc không động đậy, ngơ ngác. Xung quanh anh toàn là kẹo đủ mọi màu sắc, người lại trắng nõn tuấn tú, ngồi ở trong đống kẹo giống như người trong đồng thoại, tựa như ảo mộng.

Tề Mộ nghĩ mình vừa mới làm chuyện hoang đường, hoảng hốt cực kỳ — Xong rồi xong rồi, Tiểu Trúc Tử có phải tức giận hay không?

Đây con mẹ nó coi như là nụ hôn đầu đi? Cứ như vậy bị cậu cướp đi? Khó hiểu, thình lình, hoang đường tột độ như vậy bị cậu cướp đi?

Chuyện này đặt trên người cậu, cậu cũng tức giận, anh em tốt thì sao? Anh em tốt cũng không thể tùy tùy tiện tiện cướp đi nụ hôn đầu của người ta.

Cái này cả đời chỉ một lần, không còn thì chỉ có thể chờ kiếp sau thôi!

Trong lòng Tề Mộ sợ, lại không tiện trước mặt nhiều người như vậy nói xin lỗi, chỉ có thể lắp bắp nói: "Ngã, ngã đau không?"

Doãn Tu Trúc chợt ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen khóa chặt cậu.

Tề Mộ chỉ cho rằng anh tức giận, có chút khó chịu: "Là tớ không tốt, ngạc nhiên đứng không vững, cậu......"

"Ôi trời ạ!" Bác gái gào khóc, "Sao lại gặp phải đám tiểu tử chúng mày chứ, làm sao giờ hả? Công việc của tôi đây không có cách nào làm nữa rồi!"

Có tạp âm như vậy, lời xin lỗi của Tề Mộ cũng không nói ra miệng nữa, cậu vội vàng nói với bác gái, "Xin lỗi, chuyện này cháu sẽ bồi thường."

Bác gái không tin: "Bồi cái gì mà thường hả, đám quỷ sứ chúng mày......"

Tề Mộ cắt đứt bà: "Bác yên tâm, kẹo này cháu mua hết."

Bác gái sửng sốt: "Gì?"

Tề Mộ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: "Bác giúp cháu tính toán chút, tất cả kẹo bị cháu đụng đổ cháu mua hết, giá hàng này nếu có tổn hại, cháu cũng dựa theo giá bồi thường."

Lúc này quản lý phụ trách khu kẹo tới, chợt nhìn thấy trận địa này cũng da đầu tê dại, cho dù nghe Tề Mộ nói như vậy, hắn cũng có chút không chắc chắn......

"Chỗ kẹo này giá trị không ít tiền đâu."

Tề Mộ tự nhận có lỗi, cũng trước giờ là người dám gánh chịu: "Không sao, cháu mua hết." Mặc dù lễ vạn thánh đã qua, nhưng có thể cầm đến trường chia ăn.

Có lời như vậy của cậu, nhân viên siêu thị liền nhanh chóng, bọn họ đều là làm công, gây ra chuyện như vậy nếu không ai chịu trách nhiệm, bọn họ cũng rất khó giữ chức.

Bàng Lương bình thường quan hệ gần với Tề Mộ, Giang Mạn Mạn cũng đều biết, hai người không để ý chút xấu hổ này, vội vàng tiến lên giúp đỡ, cùng nhau thu dọn giá hàng lộn xộn và kẹo rơi lả tả.

Trong lòng Tề Mộ trống rỗng, thật sự không dám nhìn Doãn Tu Trúc, dứt khoát mượn cơ hội cùng nhau bận việc, dù gì cũng phải thu dọn xong.

Ước lượng xong tính toán tiền, Tề Mộ trực tiếp quẹt thẻ trả tiền, không chút do dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!