Có bạn tốt thì phải cùng nhau chia đồ tốt, Tề Mộ kéo tay Doãn Tu Trúc nói: "Đi, mình dẫn cậu đi xem khổng tước."
Đừng thấy Tề Mộ Mộ là đứa trẻ sinh non, nhưng bởi vì được cha mẹ nuôi tốt, nuôi ra được một thân sức mạnh. Nhóc chạy bộ ở trong đám cùng lứa tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, nếu không cũng không thành bá chủ nhà trẻ.
Doãn Tu Trúc chưa từng chạy như vậy, càng chưa từng được dắt tay như vậy, bé có chút khẩn trương, nhưng sau khi chạy riết ráo lại có sự thoải mái nói không ra, giống như ngay cả mùi vị không khí cũng thay đổi
- rõ ràng là tà dương, nhóc vậy mà ngửi thấy được mùi vị của sương sớm.
Hai đứa trẻ lập tức chạy tới vườn khổng tước, đám khổng tước bị nhốt trong một cái lồng chim màu trắng khổng lồ, trang trí cực kỳ đẹp, đám khổng tước ở bên trong cũng thong thả tự đắc.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: "Cậu từng thấy khổng tước xòe đuôi chưa?"
Doãn Tu Trúc chạy tới thở dốc mãi, giọng nói mềm nhũn chút: "Chưa."
Tề Mộ kinh ngạc nói: "Cậu cũng là học sinh chuyển trường?"
Doãn Tu Trúc sửng sốt, một lúc lâu mới đuổi kịp sóng não của nhóc, bé nói: "Mình vẫn luôn đi học ở đây."
Tề Mộ nghĩ không hiểu: "Thời gian dài như vậy cậu cũng chưa từng thấy khổng tước xòe đuôi?"
Doãn Tu Trúc cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Bọn họ không để cho tớ xem."
Tề Mộ chớp chớp mắt: "Tại sao?"
Doãn Tu Trúc nói: "Tớ...... Không tốt, sẽ dọa tới Khổng Tước."
Tề Mộ nghe hiểu, nhóc tức giận nói: "Nói hươu nói vượn, cậu đáng yêu như vậy, Khổng Tước nhất định sẽ thích cậu!"
Doãn Tu Trúc lần đầu nghe được lời như vậy, có chút mất tự nhiên, không biết nên nói gì.
"Cậu tới chỗ tớ." Tề Mộ kéo bé qua, để bé đứng trước lồng chim.
Lồng chim này lớn có thể phủ được một ngọn núi giả, đúng lúc có một con khổng tước màu trắng đi tới, nó ngẩng đầu lên, dáng đi ưu nhã, xinh đẹp lại kiêu ngạo, trời sinh chói mắt rực rỡ.
Doãn Tu Trúc muốn thối lui, Tề Mộ lại ấn vai bé, nói: "Nhìn nó."
Doãn Tu Trúc không dám nhìn: "Mình......"
Tề Mộ: "Cậu cười một cái, tớ đảm bảo nó sẽ xòe đuôi!"
"Không thể nào." Doãn Tu Trúc khẩn trương nói, "Tớ sẽ dọa nó chạy."
Tề Mộ nói: "Cậu cười đi mà, nó nếu không xòe đuôi, tớ sẽ nhổ lông của nó làm bút lông cho cậu!"
Nhổ lông khổng tước......
Doãn Tu Trúc lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt phát sáng, giống như mặt trời nhỏ của Tề Mộ.
Cậu ấy thật lợi hại. Hóa ra trên đời có người lợi hại như vậy lại tốt như vậy.
Một cỗ mùi vị khó nói lên lời xông lên trong lòng, giống như suối ngọt mát lạnh, thẩm thấu tới trong kẽ hở đất đai khô cạn, mang tới tự tin và dũng khí đầu tiên trong sinh mệnh của Doãn Tu Trúc.
Khóe miệng bé ngốc nghếch mà giương lên, lộ ra một nụ cười không được tự nhiên nhưng lại phát ra từ đáy lòng.
Có lẽ con khổng tước trắng này cảm nhận được khí sát phạt từ Tề tiểu bá vương, trong lòng sợ hãi, nó thật sự run rẩy lông đuôi, xòe đuôi.
Lông đuôi trắng thuần, giống như bông tuyết khổng lồ, trong chạng vạng giữa hè, xòe ra đẹp đẽ không gì sánh nổi.
Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn, cơ hồ quên mất hô hấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!