Edit + Beta: Vịt
Doãn Tu Trúc không có cách nào trực tiếp đề xuất yêu cầu với Doãn Chính Công, bé không phải hồi nhỏ, không cần thiết tích cực, chỉ cần có thể đạt thành mục đích là được.
Doãn Tu Trúc trước tiên tìm Hứa Tiểu Minh, dạy nhóc nói như thế nào.
Về phần Hứa Tiểu Minh tại sao nghe lời như vậy, thứ nhất nhóc từ sau đêm đó cũng có chút kinh sợ Doãn Tu Trúc; thứ 2 á, bạn học Tiểu Minh là học tra, còn bất trị hơn Tề Mộ Mộ.
Doãn Tu Trúc không phải giúp nhóc gian dối, chỉ là trước khi thi giúp nhóc đoán đề.
Mới đầu Hứa Tiểu Minh còn đầy mặt nghi ngờ, sau đó phát hiện đề dự đoán này xác suất trúng cao tới 8 phần nhóc tâm phục khẩu phục, cam nguyện vì học bá đi theo làm tùy tùng.
Lời Doãn Tu Trúc dạy nhóc nói cũng không khó, chủ yếu là phải tìm đúng trường hợp.
Hứa Tiểu Minh tìm thời điểm cha và Doãn tổng đều ở đây, vả lại mới nói xong chính sự chạy tới, cầu khẩn ba muốn đi trại hè, bởi vì nhìn thấy chú Doãn, nhân tiện nhắc tới Doãn Tu Trúc.
Doãn Chính Công trong thầm kín dù lạnh nhạt Doãn Tu Trúc thế nào, công phu ngoài mặt vẫn phải làm. Hứa Tiểu Minh ngay trước mặt gã đề xuất, gã chỉ sẽ gật đầu đồng ý.
Cách ngày, Doãn Tu Trúc nhận được cú điện thoại, được trợ lý của cha thông báo chuyện trại hè.
Hết thảy đều thuận lý thành chương, không có chút sơ hở nào.
Lúc Doãn Tu Trúc đặt điện thoại xuống, tâm tình bình tĩnh, không mong đợi cũng không có thất vọng. So với người cha trên danh nghĩa này, bé quan tâm hơn tới người chân chính đối tốt với bé.
Có nguyên do này, Hứa Tiểu Minh nhất định phải đi, nhưng nhóc cũng buồn, nghĩ tới Doãn Tu Trúc nghĩ tới Tề bá chủ, nhóc nhất thời cảm thấy mình kẹp ở giữa giống như rau cải thìa bơ vơ không nơi nương tựa.
Bởi vì cái gọi là có phúc mình hưởng, gặp nạn huynh đệ, Hứa Tiểu Minh cả đêm tới Phương gia, ở trong nhà Phương Tuấn Kỳ vừa khóc vừa nháo còn thiếu treo cổ.
Phương Tiểu Mập trong lòng không muốn đi, nhưng bạn của bé vẫn chưa nhiều tới mức có thể tuyệt giao với Hứa Tiểu Minh, thế là tâm không cam tình không nguyện đi theo tới.
Tề Mộ ngại hai người bọn họ là con ghẻ, không biết con ghẻ cũng đang ghét bỏ nhóc!
Trời rất nóng, trạch ở nhà chơi game không tốt sao, ra ngoài phơi năng là sở thích não tàn gì!
Suy tính đến vấn đề về an toàn không có ra nước ngoài, chỉ là chọn hải đảo nhỏ khai phá không tệ, cho dù như vậy cách thành phố B cũng rất xa, phải bay 2-3 giờ.
Bốn thiếu niên cùng đi đổi thẻ lên máy bay, sau khi làm xong Tề Mộ nhìn xuống chỗ ngồi.
Hứa Tiểu Minh là 1A, Doãn Tu Trúc là 1C, Tề Mộ là 1D, Phương Tuấn Kỳ là 1F.
Khoang hạng nhất chỉ có 4 chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh và Doãn Tu Trúc kế nhau, Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ kế nhau, giữa Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cách lối đi nhỏ.
Tề Mộ chăm chú nhìn một lát, xác nhận một chút:
"Tớ với Phương Tuấn Kỳ ngồi cùng nhau?"
Hứa Tiểu Minh cũng nhìn thấy, mặt nhóc biến sắc
- Để cho nhóc ở bên cạnh Doãn Tu Trúc 3 tiếng? Nhảy máy bay rất tốt!
Hai ta đổi chỗ!
Hứa Tiểu Minh một bước dài xông lên trước, nói với Tề Mộ Mộ.
Tề Mộ:
"Chỗ ngồi của cậu tốt quá, gần cửa sổ."
Hứa Tiểu Minh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!