Chương 13: (Vô Đề)

Edit + Beta: Vịt

Bánh ngọt rất nhỏ, đường kính nhiều nhất 10 cm, giống như một tách trà hơi lớn chút.

Nhưng nó lại có dáng vẻ mà một cái bánh ngọt nên có, nhất là trên tấm bảng nhỏ đứng thẳng phía trên, viết

- Sinh nhật vui vẻ.

Doãn Tu Trúc nhìn thật lâu mới không thể tin hỏi: Mình, của mình sao?

Tề Mộ thèm cả ngày, thèm ăn buổi trưa cũng ăn không ngon, lúc này nhìn thấy socola, mắt đều xanh:

"Đương nhiên! Hôm nay là sinh nhật của cậu."

Sao cậu biết?

Kỳ thực Tề Mộ nói như vậy, bé cũng đã nhận định hôm nay là sinh nhật, cho dù không phải ngày ra đời, coi như là ngày trọng sinh.

Ngày được người chúc phúc, chính là sinh nhật của bé.

Tề Mộ nói:

"Giáo viên chủ nhiệm kiểm tra tài liệu nhập học của cậu, bên trong có ghi."

Tim Doãn Tu Trúc run lên

- Đúng rồi, bé có sinh nhật, chỉ là không ai muốn nhắc tới.

Tề Mộ lấy nến ra, vừa châm vừa nói:

"Bánh ngọt hơi nhỏ, không châm nhiều cây được, để 3 cây được không?"

Doãn Tu Trúc hoàn hồn: Châm 4 cây đi.

Tề Mộ nghiêng đầu: Tại sao?

"Chúng ta là lúc 4 tuổi gặp nhau."

Tề Mộ nhưng không có trí nhớ tốt như vậy:

"Hình như đúng nhỉ, lớp chồi nhà trẻ."

Doãn Tu Trúc rũ mắt cười:

"Đáng tiếc mình không nhớ rõ đó là ngày nào." Bé quá nhỏ, không phân rõ tháng và ngày, nhưng bé lại vĩnh viễn nhớ ánh sáng đỏ ngày đó một khắc đó dưới ánh tà dương đó cùng với nụ cười tiến vào linh hồn bé.

"Cái này có gì phải nhớ?"

Tề Mộ nói,

"Dù sao cũng quen biết rồi, sau này sẽ là bạn bè cả đời."

Ừ! Doãn Tu Trúc dùng sức gật đầu.

Đầu mũi bé chua xót, trong mắt phủ sương mù, nụ cười khóe miệng nhưng là trước nay chưa từng có. Dường như đem vui sướng trong lòng đều cụ thể hóa, dường như huyết dịch được sưởi ấm 6 năm kia rốt cục tuần hoàn toàn bộ thân thể, châm nóng cả người bé.

Tề Mộ giục bé:

"Đến đi, cầu nguyện, thổi nến!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!