Chương 9: (Vô Đề)

Hôm sau sáng sớm, mặt trời vừa mới nhô lên, lại là một ngày trong lành đầy nắng.

Cửa sổ gỗ đã bị ai đó mở ra, gió lạnh nhẹ nhàng mang theo hơi ẩm của sương sớm thổi vào phòng.

Hứa Thải Thải ngủ một giấc thật ngon, lúc này đang thoải mái đứng bên mép giường, tóc mai theo gió mà nhẹ nhàng đung đưa.

Y híp mắt, tùy ý khẩy vài sợi tóc trước trán. Lũ tóc đen đó đã bị người đứng sau y — Tống Tẫn Dao đang nhẹ nhàng vén đi, thuận tay chỉnh sửa mái tóc y cho gọn gàng.

Quần áo đã được mặc chỉnh tề, chỉ còn lại đôi chân trần chưa mang vớ.

Hứa Thải Thải lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy sư huynh đi lấy vớ dài, vốn định mở miệng nói để y tự mang, nhưng Tống Tẫn Dao đã ấn vai y, làm y ngồi yên ổn ở mép giường.

Nam nhân mặc một thân trường bào giản dị, ngồi xổm xuống trước mặt y.

Hứa Thải Thải đành phải nâng chân phối hợp.

Cổ chân thiếu niên gầy gò trắng trẻo bị bàn tay to nhẹ nhàng vòng lấy, rất nhanh đã được vớ mềm mại bao phủ.

Hứa Thải Thải chống tay lên mép giường, cúi đầu nhìn sư huynh đang xỏ giày cho y, chợt nghiêng đầu nhắc: "Sư huynh, huynh lấy nhầm giày rồi."

Rõ ràng cảm nhận được động tác vốn mạch lạc trước mặt bỗng khựng lại.

Tống Tẫn Dao không ngẩng đầu.

Chỉ dừng lại một chút, sau đó đổi chân giày và tiếp tục giúp Hứa Thải Thải mang vào.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến kỳ quái.

Hứa Thải Thải trầm mặc mấy nhịp thở, khẽ nhíu mày, mẫn cảm nhận ra sư huynh hôm nay có chút bất thường.

Y dám chắc trên đời này không ai hiểu Tống Tẫn Dao hơn y.

Cho dù nhìn bên ngoài Tống Tẫn Dao hôm nay chẳng có gì khác biệt với mọi khi là vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, thói quen không nói nhiều, cứ lặng lẽ làm việc — nhưng Hứa Thải Thải vẫn cảm giác được tâm trạng đối phương có chút không yên.

Hơn nữa, trái ngược với Tống Tẫn Dao trầm lặng, Hứa Thải Thải tuyệt không phải kiểu người ôm phiền muộn trong lòng.

Y vừa cảm thấy không ổn, liền chẳng chút do dự mà hỏi thẳng: "Sư huynh, sao ta thấy huynh có tâm sự?"

Tống Tẫn Dao vẫn không trả lời.

Mãi đến khi giúp y mang xong giày, chỉnh lại mọi thứ ổn thỏa, hắn mới ngẩng mắt nhìn Hứa Thải Thải một cái rồi đứng dậy.

"Đừng nghĩ lung tung."

Hắn rửa tay, lấy chút điểm tâm và hoa quả đặt sẵn trên bàn cất vào túi trữ vật treo bên hông Hứa Thải Thải, còn căn dặn y đừng quên ăn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể ra cửa.

Hứa Thải Thải vẫn ngồi yên trên mép giường, nhìn sư huynh đầy nghi hoặc.

Tống Tẫn Dao thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, mở miệng nhắc nhở: "Đừng để tập thể dục buổi sáng trễ."

Hứa Thải Thải đành phải tạm thời bỏ qua.

Cả một ngày, Tống Tẫn Dao bận rộn với công việc trong tông môn và tu luyện, Hứa Thải Thải cũng cùng các đồng môn học kiếm pháp và phù chú suốt ngày.

Giữa lúc nghỉ ngơi, đám tiểu đệ tử tụ tập chơi đùa, Hứa Thải Thải sẽ lấy đồ ăn vặt Tống Tẫn Dao chuẩn bị ra chia cho mọi người.

Y vốn hào phóng, pháp khí và bùa chú hôm qua đạt được trong bí cảnh thí luyện, y cũng lựa ra mười mấy món thú vị cho mọi người chơi. Đan dược không ăn hết thì bẻ ra cho mọi người cùng nếm thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!