Chương 8: (Vô Đề)

Tống Tẫn Dao mặc chỉnh tề rời khỏi linh tuyền, Hứa Thải Thải đã lấy phần thưởng trở về tiểu đình nơi hai người ở.

Hắn lập tức bước đến.

Trong phòng, Hứa Thải Thải đã thay áo trong màu xanh nhạt thoải mái hơn, đang ngồi xếp bằng trên giường kiểm kê phần thưởng y nhận được.

Thiếu niên trông vô cùng hớn hở.

Chiếc hộp trữ vật tuy nhỏ nhưng chứa không ít đồ.

Phần lớn là pháp khí thượng phẩm, đan dược và bùa chú.

Trong đó có một phần là loại thường dùng trong chiến đấu, không phân biệt cảnh giới, chỉ cần biết cách dùng và linh lực đầy đủ là có thể vận dụng, phần còn lại là pháp khí dành riêng cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể trợ giúp Hứa Thải Thải sớm độ kiếp kết đan.

Ngoài ra còn có rất nhiều linh thực, linh sủng và linh quả.

Linh thực và linh sủng đều có thể dưỡng bên người, nếu chăm sóc tốt thì đa số đều có thể sinh ra linh trí.

Không chỉ trở nên thông minh hiểu lòng người, biết nói tiếng người, mà còn có thể tu luyện như tu sĩ, có được linh lực của riêng mình.

Đến lúc đó, chúng chẳng những có thể làm bạn mà còn hỗ trợ rất nhiều cho chủ nhân.

Ví dụ như linh sủng lớn lên có thể dùng làm tọa kỵ, còn một số linh thực có năng lực phòng ngự và trị liệu cực mạnh.

Hứa Thải Thải vốn yêu náo nhiệt, từ trước đến nay đều đặc biệt thích động vật thực vật, hận không thể nuôi cho khắp Vi Minh Phong đều đầy linh sủng linh thực.

Đáng tiếc, Tống Tẫn Dao hình như không thích mấy thứ này, quản rất nghiêm.

Linh sủng nhất định phải đưa đi.

Linh thực thì phải trải qua sự chọn lọc nghiêm ngặt của hắn, mỗi lần nhiều lắm chỉ cho phép giữ lại một hai cây.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Hứa Thải Thải vẫn không hiểu tiêu chuẩn chọn lựa của Tống Tẫn Dao là gì, cũng không hiểu sao hắn lại ghét những con vật nhỏ, cây nhỏ như thế.

Mỗi lần y hỏi, Tống Tẫn Dao cũng chỉ lạnh nhạt đáp một câu không được nuôi.

Y chỉ cho rằng sư huynh quá thích yên tĩnh, sợ những linh sủng linh thực kia ồn ào mà thôi.

Nhưng mà, lần này con linh sủng kia thật sự đáng yêu không chịu nổi.

Là một con thỏ nhỏ lông trắng xù mềm như bồ công anh.

Hứa Thải Thải nâng túi linh thú lên tay, vừa mới mở miệng túi, con thỏ nhỏ đã nhút nhát ló đầu ra, nhìn quanh khắp nơi.

Nó không sợ người, Hứa Thải Thải duỗi tay sờ lên má nó, nó liền dụi dụi, còn nâng chân trước lên ôm chặt lấy ngón tay y.

Vừa dụi vừa mở to đôi mắt đỏ rực nhìn Hứa Thải Thải.

Y lập tức bị đáng yêu đến mức tim cũng tan chảy.

"Sư huynh." Y không nhịn được lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Tống Tẫn Dao đầy mong chờ.

"Ngươi xem nó thích ta thế này, chắc chắn là có duyên phận rồi, thật sự không thể giữ lại sao?"

Y lại vội vã bổ sung: "Ta cam đoan có thể tự mình chăm sóc nó!"

Tống Tẫn Dao một thân bạch y đoan chính, dáng người cao gầy, đứng yên lặng bên mép giường nhìn y kiểm kê vật phẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!