Tống Tẫn Dao cõng Hứa Thải Thải rời khỏi bí cảnh sau núi, quay về hướng Vi Minh Phong. Lúc này, kỳ thí luyện cũng gần đến hồi kết.
Không giống lúc hai người còn ở chỗ vắng vẻ nói chuyện thì yên tĩnh, hiện tại xung quanh đã có không ít đệ tử lui tới trong tông môn.
Hứa Thải Thải lúc nãy còn đang giận dỗi, không để ý tới tình hình, bây giờ ghé trên lưng sư huynh mới phát hiện ánh mắt mọi người đều tò mò nhìn về phía hai người.
Y thì chẳng ngại ngùng gì, chỉ là sợ sư huynh y để ý.
Dù sao thì… làm gì có chuyện sư huynh cõng sư đệ chứ.
Chuyện này mà lan ra ngoài, không khéo lại sụp đổ luôn hình tượng cao ngạo uy mãnh của sư huynh y mất.
Thế là Hứa Thải Thải vội vàng chống vào bả vai rắn chắc của hắn, ghé đầu sát lại gần ngó biểu cảm của đối phương.
Tống Tẫn Dao chẳng tỏ vẻ gì không vui, còn tưởng Thải Thải lại đang bướng bỉnh nghịch ngợm.
Ngón tay đang nhẹ nhàng nắm bắp đùi Hứa Thải Thải bỗng siết chặt thêm một chút, Tống Tẫn Dao bước đi vững vàng, thấp giọng dỗ y ngoan ngoãn nằm yên.
Hứa Thải Thải liền nhoẻn miệng cười sung sướng, ngoan ngoãn nằm dài trên lưng sư huynh, chỉ lo hưởng thụ.
Trên đường tuy có không ít đệ tử bị hai người thu hút ánh nhìn, nhưng bởi vì Tống Tẫn Dao nổi tiếng là lạnh lùng đáng sợ, nên không ai dám dừng lại nhìn lâu hay thì thầm bàn tán.
Gặp phải vài người quen thân với Hứa Thải Thải thì cũng không chọc ghẹo y.
Bởi vì bọn họ đều đã nghe nói y trong bí cảnh đánh bại linh thú Kết Đan kỳ.
Lúc này nhìn thấy y được sư huynh cõng, liền đương nhiên cho rằng Thải Thải nhất định là vì quá nỗ lực trong thí luyện nên mệt đến mức này.
Thế nên Tống Tẫn Dao là sư huynh chăm sóc sư đệ, cũng là điều hiển nhiên thôi.
Thậm chí còn thấy tự hào thay cho y nữa ấy chứ.
…
Trời dần sẩm tối, trăng đã lên cao, hai người cùng nhau đến linh tuyền tắm.
Linh lực Hứa Thải Thải hao hết từ ban ngày vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, trên người thì đầy vết thương lớn nhỏ, tuy phần lớn đã khỏi, nhưng vẫn cần điều dưỡng cho tốt, tránh bị tổn hại đến khí huyết.
Huống chi, hôm nay y không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi, lại dính đầy bụi đất, dơ đến nỗi chỉ dùng pháp thuật tẩy sạch thì không ổn.
Vẫn nên đàng hoàng tắm một trận mới dễ chịu.
Linh tuyền của Vi Minh Phong nằm sau đình viện chỗ bọn họ cư trú, ẩn mình trong một mảnh rừng trúc trên sườn núi.
Mỗi lần lại gần một chút là đã có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách. Hơi nước ấm áp bốc lên trên mặt nước hòa cùng bóng trúc lả lướt, trông như khói sương.
Toàn bộ linh tuyền rộng rãi, đáy suối lót bằng ngọc thạch.
Nước suối quanh năm ấm áp, linh khí sắc biếc hòa cùng làn nước gợn sóng, khiến người ta vừa hít thở đã cảm thấy thân tâm thư thái.
Hứa Thải Thải vốn thích nghịch nước, mỗi lần được tắm suối đều luyến tiếc rời đi, nhưng lại không thích tắm một mình.
Y dường như chưa bao giờ thật sự giận Tống Tẫn Dao cả, phần lớn đều chỉ là hờn dỗi chút đỉnh, chờ sư huynh tới dỗ y.
Giống như bây giờ, chuyện giận vì chiếc vòng tay vừa nãy đã sớm bị y ném lên tận mây xanh rồi.
Lại bắt đầu dính người, quấn lấy Tống Tẫn Dao nũng nịu, bắt hắn cùng y xuống nước.
Tống Tẫn Dao vì tính tình nên vốn không thích tắm suối, thấy phiền lại không được tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!