Chương 6: (Vô Đề)

Dưới đất, thi thể Thạch yêu chẳng mấy chốc đã tiêu tán, dấu vết trận chiến vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất theo.

Từng làn linh khí quét qua, cây cối đổ ngã đều lần lượt khôi phục lại như cũ, mặt đất cũng trở nên bằng phẳng, cảnh tượng xung quanh dần trở lại thành khu rừng tràn đầy sinh khí, yên bình và ôn hoà như ban đầu.

Trên không trung hiện lên dòng chữ báo rằng Hứa Thải Thải đã hoàn thành thí luyện với điểm số tuyệt đối.

Điều này cũng có nghĩa là y đã vượt qua thử thách, có thể rời khỏi bí cảnh bất cứ lúc nào.

Còn phần thưởng, sẽ được thống nhất phát sau khi thí luyện kết thúc hoàn toàn.

Đã đạt đủ điểm, cũng đã nhận được lời khen ngợi, mà linh lực tiêu hao gần như cạn kiệt, khó mà tiếp tục chiến đấu thêm lần nữa.

Vì vậy, Hứa Thải Thải không nấn ná lại, nhanh chóng theo lối ra do pháp trận chuẩn bị sẵn, rời khỏi bí cảnh.

Y ra khỏi đó sớm hơn dự kiến, bên ngoài lúc này vẫn chưa có ai cả.

Vừa nhìn thấy Tống Tẫn Dao vẫn luôn đứng chờ y ở ngoài kết giới, Hứa Thải Thải lập tức mắt sáng rỡ lên, vẫy tay gọi:

"Huynh ơi, ta ra rồi!"

Tống Tẫn Dao lại trông không vui vẻ gì cho cam.

Hứa Thải Thải bây giờ quả thật là... quá chật vật.

Toàn thân lấm lem bùn đất, bộ đồ được hắn tỉ mỉ chuẩn bị phối hợp từ trước đã rách tơi tả.

Gương mặt trắng trẻo dính mấy vệt bùn chưa rửa sạch, tóc đuôi ngựa đen bóng ngày thường giờ vừa rối vừa dơ, đuôi tóc thậm chí còn mắc vài cọng cỏ khô.

Hứa Thải Thải vừa chào xong, chưa kịp nghe thấy huynh trả lời, đã bị người ta ôm ngang lên.

Tống Tẫn Dao ôm y vào lòng, ngay lập tức vận thanh khiết thuật, trước tiên làm sạch mặt mũi và tóc tai dính bẩn.

Hắn đặt Hứa Thải Thải ngồi yên trên chiếc ghế đá dành cho đệ tử nghỉ ngơi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt y.

Vén ống tay áo và quần lên, quả nhiên thấy đầu gối bị rách một đường sâu đỏ lòm, chừng ba ngón tay rộng.

Do thương quá sâu, đến tận lúc này máu vẫn rịn ra tí tách.

Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xám bạc của Tống Tẫn Dao lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng.

"Đánh nhau với linh thú Kết Đan kỳ. Ta dạy ngươi là phải lượng sức mà làm, lấy an toàn làm đầu, không dạy ngươi kiểu liều mạng không biết nặng nhẹ như vậy."

Hứa Thải Thải đánh bại một con Thạch yêu mạnh như vậy, sớm đã vượt qua thí luyện, biểu hiện còn tốt hơn trước kia rất nhiều. Vốn tưởng sau khi ra ngoài, sư huynh sẽ khen y trước rồi mới mắng.

Ai dè mới gặp mặt đã bị mắng luôn.

Nhưng mà, nhìn Tống Tẫn Dao cúi đầu nghiêm túc xử lý vết thương cho y, Hứa Thải Thải nghiêng nghiêng đầu, bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai.

"Ta đã tháo Huyền Quang Kính xuống rồi mà? Sao huynh lại biết ta đánh nhau với linh thú Kết Đan kỳ?"

Y vừa nói, vừa lắc lắc cái chân bị thương:

"Còn biết cả ta bị thương chỗ nào."

Lúc đánh nhau với Thạch yêu, y bị thương là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhưng phần lớn chỉ là vết xước nhẹ, thậm chí đánh xong còn tự lành gần hết.

Chỉ có đầu gối này là nghiêm trọng, vì bị móng vuốt Thạch yêu quét trúng, nên chưa kịp khôi phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!