Chương 31: Hoàn chính văn

Giấu đạo lữ lén xem vài thứ kia xong bị bắt quả tang tại trận, Hứa Thải Thải xưa nay thẳng thắn thành khẩn, lúc này cũng không nhịn được cảm thấy chột dạ.

Gương mặt vừa bớt đỏ của thiếu niên lại lập tức ửng hồng rực rỡ, bị sư huynh nắm cổ tay kéo thẳng đến mép giường.

Khi tu sĩ mặt không cảm xúc cúi đầu xem xét mọi thứ bày trên sập, Hứa Thải Thải liền tự giác dán lại gần, áp trán lên vai hắn, y như một con chuột hamster ngoan ngoãn.

"Mấy thứ này… cũng là Thải Thải tự mua sao?"

Giọng Tống Tẫn Dao không hề gợn sóng truyền đến.

Nghe vậy, Hứa Thải Thải liền hai tay ôm chặt lấy cánh tay sư huynh, ngẩng đầu lén lút nhìn sang.

Ý thức được hắn đang hỏi mấy cái bình lọ kia, cùng một số món có hình thù quái dị, Hứa Thải Thải lúng búng đáp:

"Ông chủ bảo là rất hợp với ta, mua ba tập tranh thì được tặng vài thứ này."

Y lí nhí: "Ông ấy còn nói mấy thứ này rất hữu ích... còn tặng kèm cả hướng dẫn sử dụng nữa…"

Tống Tẫn Dao: "……"

Chỉ mới một ngày không ở bên, y đã học được cả đống thứ.

Tu sĩ nhất thời cảm xúc phức tạp vô cùng.

Sư đệ bằng lòng chủ động tìm hiểu những chuyện này, dù bên trong có bao nhiêu phần là vì tò mò, thì cũng đủ chứng minh: trong lòng y thật sự có hắn, cũng thật lòng muốn cùng hắn trải qua chuyện đó.

Nhận thức này khiến lòng Tống Tẫn Dao mềm nhũn đến phát đau.

Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy mâu thuẫn đến khó chịu – cực kỳ không thích việc Hứa Thải Thải nhìn vào những thứ bậy bạ hỗn loạn này.

Dù nhân vật trong tranh đều là tưởng tượng, thì cũng không được.

Tâm cảnh quay cuồng, cuối cùng vẫn là rơi vào băn khoăn.

Lần trước ở mật thất, hắn nhất thời mất khống chế, lỡ để Hứa Thải Thải thấy một màn trong thức hải của mình, kết quả hù y bỏ chạy luôn cả Vi Minh Phong.

Hứa Thải Thải từ nhỏ tới lớn, cho dù giận hắn đến mấy, cũng chưa từng rời khỏi Vi Minh Phong nửa bước.

Vì vậy khi đó lại thật sự bị dọa đến phát điên.

Hắn sợ Hứa Thải Thải bị d*c v*ng đen tối trong lòng hắn dọa cho ghê tởm, từ đó chán ghét hắn, kiên quyết cắt đứt quan hệ sư huynh – sư đệ.

Mối bận tâm này vẫn kéo dài đến tận bây giờ.

Dù hai người đã là đạo lữ thân mật ân ái thì hắn vẫn như có một lớp sương mù vương trong lòng, không dám tùy tiện đề xuất chuyện song tu.

Tống Tẫn Dao đưa mắt nhìn đống tập tranh.

Hơn mười quyển, mỗi cuốn đều có dấu vết bị lật kỹ càng, không cần hỏi cũng biết: sư đệ đã xem hết rồi.

Mà nội dung bên trong, từng trang một, hầu hết đều táo bạo vượt xa những gì hắn từng để y thấy trong thức hải.

Tống Tẫn Dao sợ y bị dọa.

Hắn chỉ liếc sơ qua, rồi rất nhanh dời ánh mắt, quay lại nhìn Hứa Thải Thải.

Thiếu niên vẫn đang ôm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn ngoan ngoãn, khuôn mặt vì xấu hổ mà ửng hồng, đáng yêu đến mức khiến người muốn nhéo một cái.

Tống Tẫn Dao giơ tay nhéo má y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!