Chén sứ cùng muỗng bị đặt trở lại bàn gỗ không nặng không nhẹ, phát ra một tiếng cụp trầm đục.
Đôi mắt xám trắng của Tống Tẫn Dao lạnh như băng, thần sắc sa sầm, thoạt nhìn như thể sắp tức giận.
Nhưng khi mở miệng, lại chỉ là giọng điệu bất đắc dĩ.
Tu sĩ không biểu lộ gì, trầm ngâm thở ra một hơi để áp xuống luồng nhiệt khí bị một câu của Hứa Thải Thải khơi lên, rồi hơi nhíu mày nói:
"Thải Thải, sư huynh đã dạy ngươi, có vài lời không thể tùy tiện nói ra."
"…"
Hứa Thải Thải ngước đôi mắt đen nhánh trong veo nhìn hắn, hai má vẫn còn vương chút ửng hồng, vẻ mặt vô tội.
"Ta biết mà." thiếu niên cũng nhăn mày, nhỏ giọng.
"Ngươi dạy ta là không được nói với người ngoài, nhưng nói với ngươi cũng không được à?"
Y thật lòng thấy rối chuyện này đó.
Hơn nữa giữa đạo lữ với nhau, dù có hơi ngại ngùng thì cũng phải nghiêm túc bàn bạc cùng nhau để tìm cách giải quyết chứ.
Hứa Thải Thải liếc mắt nhìn sư huynh, ánh mắt càng nhìn càng mang theo vài phần ghét bỏ.
Trước kia người khác nói Tống Tẫn Dao cố chấp cổ hủ, y còn bênh vực hắn, giờ xem ra... người ta cũng chẳng nói sai mấy.
"…"
Tống Tẫn Dao thấy ánh mắt sư đệ đặt trên mình, lông mày càng thêm rũ thấp.
Dứt khoát vung tay kéo người vào lòng, đặt thẳng lên đùi.
"Nếu không làm được thì nghĩ cách, không thì đừng làm." bàn tay to lớn của tu sĩ đặt ở bên hông thiếu niên, siết chặt đầy uy lực.
"Không cần ngươi phải vì chuyện này mà thấy khó xử."
Hứa Thải Thải đã quá quen với việc ngồi trên đùi sư huynh, vừa bị bế qua liền tự giác ôm lấy vai rộng của hắn, điều chỉnh tư thế cho thoải mái nhất.
Thiếu niên còn định há miệng nói thêm gì nữa, thì muỗng cháo đã bị đút đến sát miệng.
"Được rồi, nghiêm túc ăn cơm, đừng lại cắn phải lưỡi."
…
Tết Khất Xảo vừa qua, hai người ăn sáng xong liền lập tức trở về Trường Thanh Tông.
Ngày tháng cứ thế trôi đi như thường lệ.
Tống Tẫn Dao mỗi ngày bận rộn xử lý công vụ, Hứa Thải Thải thì vì đại bỉ sắp tới mà càng tu luyện nghiêm khắc hơn, thời gian luyện mỗi ngày một dài hơn.
Cường độ huấn luyện tăng vọt, tất cả đệ tử đều cực kỳ nghiêm túc.
Tuy chưa biết kết quả đại bỉ ra sao, nhưng ít nhất nhìn hiện tại thì ai cũng có tiến bộ rõ rệt, đó đã là thành quả vô cùng quý giá rồi.
Đến cuối cùng, các trưởng lão còn đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một lần thí luyện trong bí cảnh, để mọi người có thể thực chiến rèn luyện, vá chỗ thiếu sót.
Với Hứa Thải Thải và Tạ Vấn Ngọc thì chuyện bí cảnh đã quá quen thuộc.
Nhưng với Tạ Cảnh Tri thì đây lại là lần đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!