Giới luật tư của Trường Thanh Tông không chỉ phân minh thưởng phạt mà còn biết cảm thông tình người.
Đệ tử trong môn phạm sai cũng có nặng có nhẹ, hình phạt của giới luật tư vì vậy cũng được thi hành theo từng mức độ.
Những người phạm lỗi nhẹ, khi bị khấu trừ điểm thưởng hay phạt cấm túc, vẫn được phép người khác đến thăm. Chỉ là để tránh ảnh hưởng kỷ luật, mỗi lần chỉ được một người vào.
Khi Tống Tẫn Dao đến đại đường giới luật tư, vị trưởng lão đang ngồi sau bàn xử lý công vụ.
Đó là một người thường nhân tầm bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt hằn rõ mấy nếp nhăn sâu, chòm râu đen đậm che gần hết cằm.
Thân hình ông cao lớn, khí thế nghiêm trang, chỉ cần ngồi đó thôi, không cần biểu lộ gì thêm cũng đã đủ khiến người ta sinh kính sợ.
Vị trưởng lão này vốn nổi tiếng công chính, không thiên vị che giấu, nên đệ tử trong môn ai cũng vừa sợ vừa kính trọng.
Tống Tẫn Dao từ xa đến gần, lưng thẳng, cung kính thi lễ.
Trưởng lão ngẩng đầu liếc hắn một cái, lập tức nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ: lại là cái mặt này, thấy hoài phiền chết đi được.
Thật ra Hứa Thải Thải hồi nhỏ, lúc mới tới Trường Thanh Tông thì tính cách hoàn toàn không như bây giờ.
Khi ấy y rất ngoan ngoãn, thậm chí có hơi nhút nhát sợ người lạ.
Nhưng sau này lớn lên dưới tay Tống Tẫn Dao, không biết bắt đầu từ khi nào, Hứa Thải Thải lại thành ra cứ suốt ngày chạy đến giới luật tư.
Tiểu đậu đinh từng hay sợ người, ôm chân sư huynh trốn sau lưng không dám ló đầu, giờ lại hoạt bát thích chen náo nhiệt, không nói thì thôi chứ cứ mở miệng là dằn mặt, đặc biệt không dễ chọc vào. Như thể không chịu được dù chỉ một lời chê, nghe khó nghe một chút là nổi đóa.
Nhất là nếu ai dám động đến sư huynh y, thì y càng như pháo nổ ngay lập tức, vì bảo vệ sư huynh mà chẳng còn sợ gì trên đời nữa.
Không biết Tống Tẫn Dao nuôi dạy kiểu gì mà ra được một tiểu sư đệ như vậy.
Trưởng lão giới luật tư lười mở miệng, ra vẻ tức giận phất tay áo một cái, đầu ngón tay tiện chỉ về phía tĩnh thất nơi nhốt Hứa Thải Thải.
Sau đó liền làm như không thấy Tống Tẫn Dao, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện.
Tống Tẫn Dao hiểu ý, lập tức thi lễ, rồi nhanh chân đi vào trong.
Phòng tĩnh thất dành riêng cho khách thăm không lớn, bốn vách được dựng bằng tre gỗ, trên tường treo đầy những bản chép tay tâm pháp cơ bản và môn quy của Trường Thanh Tông.
Bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, ở giữa là chiếc bàn lùn cùng hai ba chiếc đệm mềm, vài giá sách bằng trúc đơn sơ dựng sát tường.
Khi Tống Tẫn Dao bước vào, Hứa Thải Thải đang quỳ ngồi quay lưng về phía hắn, chỉ thấy dáng người gầy gò trong bóng mờ xanh đậm.
Vì đai lưng buộc eo, thân hình thiếu niên lại càng lộ rõ sự mảnh khảnh.
Giờ phút ấy y hơi nghiêng người, một tay chống lên bàn, ngẩng đầu đầy cố chấp, tay kia thì đang viết chữ trên giấy.
Tội y phạm là chống đối đồng môn sư huynh, bị phạt chép lại môn quy năm mươi lần.
Còn Tạ Vấn Ngọc bị giam cách y không xa, ở một tĩnh thất khác. Tội hắn nặng hơn.
Thứ nhất là vu khống đồng môn, thứ hai là không yêu thương sư đệ, thêm vào còn là người đầu tiên gây sự, cho nên bị phạt chép môn quy đến một trăm năm mươi lần mới được ra.
Cả hai đều phải chép xong mới được rời khỏi tĩnh thất.
Nghe tiếng cửa trúc kẽo kẹt mở ra, Hứa Thải Thải dường như không cần đoán cũng biết là ai, lập tức ngồi thẳng dậy quay đầu lại.
Thấy đúng là sư huynh y, Hứa Thải Thải lập tức gác bút lên giá, vừa tức vừa ấm ức mím môi.
Tức là vì vẫn còn giận vụ cãi nhau với Tạ Vấn Ngọc chưa nguôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!