Hứa Thải Thải ra nhiều mồ hôi liền thích tắm rửa.
Không hẳn là yêu sạch sẽ, chỉ là thích cảm giác trên người mát mẻ, sảng khoái, tâm trạng vì thế cũng tự do thoải mái hơn.
Chăn gối bên dưới đã sớm nóng lên, đến cả ai là người đổ mồ hôi nhiều hơn cũng khó mà phân biệt.
Trán y vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc đen rối nhẹ dính vào bên má, Tống Tẫn Dao đưa tay vuốt tóc giúp y, lại nhẹ nhàng lau đi mồ hôi.
Qua một lúc lâu, thấy sắc đỏ trên má thiếu niên dần rút bớt, hắn mới khẽ hỏi: "Muốn tắm không?"
Hứa Thải Thải gật đầu.
Y tựa như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mở to đôi mắt đen lấp lánh, khẽ "ừm" một tiếng.
Tống Tẫn Dao rút tay ra khỏi đầu y, toan đứng dậy gọi người mang nước vào.
Ai ngờ vừa ngồi dậy, Hứa Thải Thải như nhớ ra gì đó, liền vội ngồi dậy theo.
"Chờ chút." Thiếu niên giữ lấy cổ tay hắn, ngăn hắn vén màn giường.
Hứa Thải Thải đầu óc mơ hồ làm chuyện này, lăn qua lăn lại đến ngốc cả người.
Giờ mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt y sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn sư huynh: "Ta cũng muốn cho ngươi sờ một chút."
"......"
Tống Tẫn Dao lập tức cứng người.
Hứa Thải Thải nói xong còn cúi đầu liếc xuống dưới.
Quần mỏng thế kia, đúng là chẳng che nổi gì. Rất rõ ràng.
"Không cần." Tống Tẫn Dao đè tay y lại, giọng lạnh hẳn.
Hứa Thải Thải có chút sốt ruột, dịch về phía trước, nhíu mày: "Muốn."
Giữa đạo lữ với nhau, không thể chỉ có hắn sư huynh là người luôn nghĩ cho y. Hứa Thải Thải cảm thấy bản thân cũng nên cố gắng, cũng phải nghiêm túc đối đãi hắn sư huynh.
Tống Tẫn Dao nhìn chằm chằm thiếu niên bằng đôi mắt xám nhạt.
Ánh mắt hắn như một mảng băng lạnh, dường như không hề gợn sóng cảm xúc.
Hắn làm chuyện này, vốn là vì muốn Hứa Thải Thải cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Chứ không phải để y bị k*ch th*ch đến hoang mang.
Nếu đổi lại là y làm, hoàn toàn khác biệt với hắn.
Tống Tẫn Dao không chắc sư đệ có thể tiếp nhận được không.
Hai người vừa mới làm hòa không bao lâu, hiện giờ mới dần đi theo hướng tốt đẹp. Hắn không muốn có bất kỳ trắc trở gì nữa.
Trầm mặc một lúc, Tống Tẫn Dao khẽ đưa tay vuốt mí mắt Hứa Thải Thải, nơi đã hơi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hầu kết khẽ lăn, hắn thấp giọng: "Không buồn ngủ sao?"
Vừa dứt lời, Hứa Thải Thải lập tức ngáp một cái.
Y đúng là buồn ngủ thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!