Lời này vừa thốt ra, chưởng môn không nhịn được hơi ngửa người ra sau, tròn mắt kinh ngạc.
Mấy đệ tử nội môn đứng phía sau cũng đồng loạt hít một hơi lạnh, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn nhau đã đủ truyền tải sự chấn động.
Thật ra, với vai trò là người đứng đầu một tông môn, chưởng môn luôn nắm rõ mọi động tĩnh trong môn phái. Quan hệ giữa Tống Tẫn Dao và Hứa Thải Thải, tuy Tạ Cảnh Tri và Tạ Vấn Ngọc không phải loại người hay buôn chuyện, nhưng không tránh được việc có vài đệ tử khác nhận ra chút manh mối, rồi lén lút đồn đoán.
Chưởng môn đương nhiên cũng từng nghe nhiều lời đồn kiểu hai người thân thiết bất thường.
Chỉ là từ trước đến giờ ông chưa bao giờ để tâm thật sự.
Dù sao thì Tống Tẫn Dao và Hứa Thải Thải vốn đã thân thiết từ nhỏ, tình cảm sâu nặng. Nên lúc này Tống Tẫn Dao đột nhiên nói thẳng ra, tuy khiến chưởng môn kinh ngạc, nhưng vì đã có sẵn lời đồn "lót đường", nên ông chỉ sững người trong chốc lát rồi cũng nhanh chóng tiếp nhận.
Sắc mặt chưởng môn trở lại bình thường, không lập tức cho Tống Tẫn Dao rời đi, mà tiếp tục xử lý chính sự trước.
Ông cho gọi đệ tử nội môn tiếp theo tự ứng cử thay thế vị trí dẫn đội của Tống Tẫn Dao, dặn dò kỹ càng công việc trong quá trình tuần tra, xác nhận mọi người không còn thắc mắc gì mới yên tâm cho các đệ tử lần lượt rời đi.
Công vụ xong rồi mới tới việc riêng.
Chưởng môn nhìn Tống Tẫn Dao một cái, biết rõ tính tình của hắn, những lời hắn nói không bao giờ là đùa giỡn, nên không hỏi thật hay giả, mà chỉ trầm mặc mấy giây rồi kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng xác nhận:
"Ngươi với Thải Thải... chuyện này, sư tôn của các ngươi biết rồi chứ?"
Tống Tẫn Dao gật đầu, hiểu rõ ý của chưởng môn, liền đáp:
"Sư tôn cũng không phản đối."
Chưởng môn nghe xong liền yên tâm, nếu ngay cả sư tôn cũng không có ý kiến, thì ông làm sư thúc lại càng chẳng cần lo lắng gì.
Chỉ cần hai đứa thuận hòa là được.
Nghĩ vậy, chưởng môn lục tìm trong tay áo một hồi, rồi lấy ra hai chiếc vòng tay ngọc huyết.
Vòng tay đỏ rực, trong suốt lấp lánh, ánh sáng trong ngọc như sống động. Đây là pháp bảo cực phẩm từ tay tu sĩ Luyện Hư cảnh, lại còn là vật chưởng môn Trường Thanh Tông cất giữ đã lâu, tìm khắp Tu Chân giới cũng khó có cặp thứ hai.
"Đây là từ sớm ta đã chuẩn bị cho hai đứa, mỗi người một cái. Không phải thứ gì quá quý giá, chỉ là một chút quà mọn tặng hai người dùng để dỗ đạo lữ."
Chưởng môn vỗ tay Tống Tẫn Dao, đem vòng tay đưa qua:
"Giờ ngươi với Thải Thải đã thành đạo lữ, vậy cũng không cần tặng người ngoài, hai đứa các ngươi mỗi người một cái là được."
Lại liếc nhìn bộ bạch y lạnh lùng trên người Tống Tẫn Dao, chưởng môn cười cười bổ sung:
"Ngươi nếu không thích mấy thứ màu mè này thì để Thải Thải đeo cả hai cũng được."
Tống Tẫn Dao từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, vẻ mặt không chút dao động.
Chỉ có Tạ Vấn Ngọc đứng phía sau là tròn mắt lần đầu thấy pháp bảo xịn như thế này, mà sư tôn hắn còn một đưa là hai, lập tức trong lòng chua đến phát hoảng.
Hắn liếc nhìn Tống Tẫn Dao, mong đối phương sẽ biết ngại một chút, đừng nhận.
Nhưng Tống Tẫn Dao lại không chút chần chừ nhận lấy luôn.
Hắn thu vòng tay vào túi trữ vật, khom người hành lễ:
"Tạ ơn sư thúc đã có lòng."
Vòng tay đẹp như vậy, sư đệ nhất định sẽ rất thích.
Tống Tẫn Dao cáo từ rời đi. Còn Tạ Vấn Ngọc vì còn chuyện tu luyện muốn thỉnh giáo chưởng môn nên chưa đi ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!