Chương 26: (Vô Đề)

Mi mắt đỏ lên được linh lực của Tống Tẫn Dao thấm vào, chẳng mấy chốc đã khôi phục như cũ.

Nụ hôn dừng lại, Tống Tẫn Dao tiếp tục cúi đầu ôm chặt lấy y.

Hứa Thải Thải cuối cùng cũng mở mắt ra được.

Đôi mắt của thiếu niên vẫn còn đờ đẫn, kinh ngạc đến ngơ ngẩn.

Bởi vì những gì Tống Tẫn Dao vừa nói, đều là những điều y chưa từng nghĩ tới. Cho nên những phiền muộn và ấm ức trước đó lập tức bị vứt ra sau đầu, trong lòng Hứa Thải Thải giờ chỉ còn lại mơ hồ và bối rối.

Y chưa từng nghĩ tới, sư huynh y – một người lợi hại như thế lại cũng có chuyện khiến hắn sợ hãi.

Càng nghĩ càng không hiểu, những điều sư huynh nói vừa rồi, rốt cuộc là đang sợ điều gì.

Hứa Thải Thải không nhịn được nhíu mày.

Cho dù y có kết giao bao nhiêu bằng hữu, nuôi bao nhiêu linh thực linh sủng đi nữa, thì cũng không ai có thể thay thế vị trí của Tống Tẫn Dao trong lòng y.

Y thật sự không hiểu vì sao sư huynh lại sợ những chuyện như vậy.

Y nghiêm túc, cố gắng lý giải.

Rồi bỗng nhớ đến câu cuối cùng Tống Tẫn Dao nói.

Tuy rằng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng tình cảm đè nén trong đó lại đủ để khiến người ta toàn thân tê dại.

Thiếu niên ngơ ngác trong giây lát, kết hợp với tưởng tượng, đột nhiên liền hiểu ra.

Hứa Thải Thải bừng tỉnh, vội vàng muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người để nhìn rõ mặt hắn mà nói chuyện.

Tống Tẫn Dao ôm y chặt đến nỗi sống lưng phát đau.

Hứa Thải Thải còn tưởng sẽ không dễ thoát khỏi vòng tay hắn, không ngờ y vừa hơi động, người kia đã lập tức nới lỏng.

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt Tống Tẫn Dao vẫn như sông băng.

Tất cả cảm xúc mãnh liệt đều bị ép xuống đáy biển, bên ngoài trước sau vẫn lạnh lẽo không một gợn sóng.

Hứa Thải Thải ngước nhìn hắn, nuốt nước miếng, mới nhẹ giọng mở miệng.

"Sư huynh, thì ra là… ngươi thích ta quá, nên mới quản ta như vậy sao?"

Thiếu niên vừa khóc một trận, giọng khàn khàn lại ướt át, như thể được ngâm trong nước.

Lại thêm nội dung câu nói thật sự quá khiến người ta thẹn thùng, y nói xong liền đỏ mặt ngay lập tức.

Tống Tẫn Dao vẫn nhìn y chăm chú, nghe xong mắt xám khẽ động, không phủ nhận.

Hứa Thải Thải không hài lòng, nâng gương mặt hồng hồng sinh động, lấy chân đang thả bên cạnh ghế đá hắn một cái.

"Có đúng không? Nói gì đi chứ, sư huynh."

Tống Tẫn Dao bị đá mà chẳng hề hấn gì, thậm chí lông mày còn không nhíu lấy một chút.

Thấy sư đệ như muốn tức giận, hắn đành cố đè nén nỗi lòng nóng bỏng đang dâng lên trong ngực, yết hầu nghẹn lại, cuối cùng thấp giọng nói: "Đúng vậy."

Hứa Thải Thải lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

"Nhưng mà, ngươi chưa bao giờ nói với ta!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!