Chương 25: (Vô Đề)

Giọng thiếu niên vừa dứt, cả căn phòng lặng ngắt như tờ thật lâu.

Rõ ràng Tống Tẫn Dao là đang rất nghiêm túc.

Nhưng hắn lại chỉ nhìn thiếu niên đang nằm trên giường chằm chằm, môi mỏng mím chặt, giữa hai mày càng lúc càng nhíu sâu, cổ họng khẽ động mà lại không thể phát ra nổi dù chỉ một âm tiết đơn giản.

Chỉ trong chốc lát, trên trán hắn đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Hứa Thải Thải chỉ cần thấy bộ dáng khó xử đến mức này của sư huynh là liền không nỡ nổi.

Y sớm đã hết giận, giờ phút này không nhịn được liền bật cười khúc khích.

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, rồi nghiêng người qua, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường, nói:

"Được rồi, không làm khó huynh nữa, mau lại đây ôm ta ngủ."

Tống Tẫn Dao khẽ cứng người lại, nhưng cũng không vì được tha thứ mà thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cau mày dời mắt đi, giấu đi ánh nhìn đầy phiền muộn trong mắt.

Dù vậy, hắn vẫn nghe lời sư đệ, nhanh chóng đứng dậy thay một bộ y phục sạch sẽ, dùng một pháp thuật thanh tẩy qua loa, cuối cùng nằm xuống bên cạnh giường.

Hứa Thải Thải như thường lệ xoay người chui vào lòng hắn, gối đầu lên cánh tay hắn mà ngủ.

Đèn tắt, trong phòng tối đen, hơi thở người trong ngực chẳng mấy chốc đã vững vàng.

Ánh mắt Tống Tẫn Dao lại vẫn sáng rõ.

Cánh tay hắn siết chặt bên hông Hứa Thải Thải, ôm rất chặt, một đôi mắt xám tro cũng thật lâu không rời khỏi gương mặt đang ngủ say của thiếu niên.

Qua một hồi lâu, tu sĩ cúi đầu thật thấp, như thể muốn đặt một nụ hôn ở ngay chỗ đó.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến mấy sợi tóc mềm bên má Hứa Thải Thải, hắn lại nhịn xuống, khắc chế dừng lại.

Cuối cùng, Tống Tẫn Dao chỉ ôm y thật chặt, nhắm mắt lại, suốt đêm không chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Cảnh Tri vừa ra khỏi phòng, đã thấy quân ảnh thảo được đưa trả lại đặt ở ngoài sân.

Chờ hắn như thường lệ đến trường luyện kiếm buổi sáng, liền phát hiện rõ ràng hôm nay Hứa Thải Thải ít nói hơn hẳn mọi ngày.

Người ngày thường lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, hôm nay mặt mày lại chẳng có lấy nửa phần tươi tắn, trông như bị đè nén cảm xúc.

Nhân lúc đang luyện kiếm nghỉ giải lao, hai người cùng ngồi xuống bậc đá nghỉ ngơi, Tạ Cảnh Tri liền lấy ra điểm tâm và trái cây mình mang theo chia cho Hứa Thải Thải.

Đây là kinh nghiệm hắn học được từ chính Hứa Thải Thải.

Lúc bạn thân không vui, chia sẻ đồ ăn ngon thật sự là một cách an ủi hữu hiệu.

"Thải Thải, ta nhận lại được quân ảnh thảo rồi." Tạ Cảnh Tri vừa đưa trái cây, vừa nhìn y lo lắng hỏi nhỏ.

"Nhưng hình như ngươi không vui lắm? Có chuyện gì à?"

Hứa Thải Thải cắn một miếng linh quả giòn tan, nghe vậy thở dài đánh thượt.

"Không có gì đâu, chỉ là tối qua ta với sư huynh cãi nhau một trận."

Tạ Cảnh Tri lập tức sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!