Chương 24: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, vì không phải dậy sớm luyện công, cũng không gấp gáp đi học nên Hứa Thải Thải liền không vội ra khỏi cửa.

Tối qua bị sư huynh dạy dỗ một trận, mấy tờ giấy ghi chép của y vẫn chưa kịp sắp xếp xong đã ôm sách ngủ luôn.

Thế nên sáng sớm thiếu niên lại lần nữa ngồi trên giường, nghiêm túc chép lại mấy nội dung vào sổ tay nhỏ.

Tống Tẫn Dao ngồi bên cạnh y, vừa uy điểm tâm vừa đút sữa đặc.

Hứa Thải Thải cúi đầu chăm chú sao chép, tay không ngừng nghỉ, chỉ khi sư huynh đưa thìa lại gần mới phối hợp há miệng ăn.

Trong miệng thiếu niên lúc nào cũng đầy, cứ nhai liên tục, gần như không ngừng nghỉ.

Có điều Tống Tẫn Dao thực ra đút cũng không nhanh.

Hắn luôn chăm sóc Hứa Thải Thải rất tỉ mỉ, mỗi lần đều đợi y nuốt hết mới đút muỗng tiếp theo.

Cuối cùng, Hứa Thải Thải cũng đã sao xong, mà chén sữa đặc của Tống Tẫn Dao thì vẫn chưa hết.

Thiếu niên lắc đầu, vội vàng muốn chạy đi.

"Ta không ăn nữa." Hứa Thải Thải vừa cất quyển sổ bảo bối vào túi trữ vật, vừa nhẹ nhàng đẩy sư huynh.

"Cảnh Tri tụi nó chắc chắn đang đợi ta rồi!"

Tống Tẫn Dao ngồi ngoài mép giường, cùng với chiếc bàn con bên cạnh tạo thành một vòng vây kín.

Hắn không nhúc nhích, Hứa Thải Thải cũng không tài nào thoát ra ngoài.

"Ăn hết đi." Tu sĩ cúi mắt, giọng nhàn nhạt nói.

Hứa Thải Thải đành phải há miệng ăn thêm một muỗng sữa đặc nữa.

Lần này y nhíu mày: "Không muốn ăn nữa sư huynh, ăn không vô."

Nghe thiếu niên nói vậy, Tống Tẫn Dao mới dừng tay.

Hắn thu chén đĩa qua một bên, lại đưa chén trà ngon đã ủ từ sáng đến sát môi Hứa Thải Thải.

Hứa Thải Thải liền uống cạn một hơi, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể đi mang giày.

Không ngờ sư huynh y vừa đặt chén xuống, đột nhiên cúi người hôn lên môi y.

Nụ hôn nóng bỏng lần này dịu dàng hơn mọi khi một chút.

Hứa Thải Thải bị hắn nâng cằm lên, đầu ngẩng cao, gương mặt đã đỏ hồng, mắt choáng váng, trong phút chốc chẳng nghĩ được gì khác.

Nam nhân rời khỏi môi y, nhẹ nhàng c*n l*n c*nh m** dưới mềm mại rồi mới chịu buông.

Đôi môi sưng đỏ khẽ run.

"Sữa đặc ngọt thật."

Hứa Thải Thải nghe thấy sư huynh dùng giọng vô cùng nghiêm túc bình luận như vậy.

Câu này càng khiến y đỏ mặt đến tận mang tai, tai như muốn nhỏ máu.

Nhưng mấy nụ hôn vương vãi lên má cũng chưa dừng lại, từ cổ chầm chậm lần xuống dưới, cổ áo vốn rộng rãi của thiếu niên cũng dần bị mở ra.

Sáng sớm Hứa Thải Thải còn vội sửa ghi chép, chưa kịp thay đồ đàng hoàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!