Chương 23: (Vô Đề)

Trường Thanh Tông ba năm một lần tổ chức đại bỉ đệ tử sắp đến gần.

Trong tình huống bình thường, loại hoạt động tỉ thí quy mô lớn như thế này đều yêu cầu tất cả đệ tử thân truyền và đệ tử nội môn của tông môn phải tham gia, riêng đệ tử ngoại môn thì không bắt buộc, mà được khuyến khích tự nguyện ghi danh.

Hiện nay tu chân giới vẫn còn yên bình, nên đại bỉ đệ tử lại càng chú trọng vào việc chỉ điểm và bồi dưỡng đệ tử.

Thông qua các trận tỉ thí và việc chư vị trưởng lão quan chiến, chỉ dạy suốt quá trình, các đệ tử dự thi có thể hiểu rõ hơn về năng lực và khiếm khuyết của bản thân, từ đó bù đắp thiếu sót rồi xác định đúng hướng đi trên con đường tu hành sau này.

Các đệ tử mới vừa bái nhập nội môn đều bắt buộc phải ghi danh tham gia.

Tuy rằng bọn họ mới chỉ tiếp xúc với những kiến thức căn bản của Trường Thanh Tông, ngay cả kiếm pháp cơ sở còn chưa thuần thục, nhưng không tránh khỏi sẽ có những người có thiên tư xuất chúng.

Trưởng lão của Trường Thanh Tông mắt sáng như đuốc, giỏi phát hiện và bồi dưỡng nhân tài.

Nếu có người nổi bật trong số đệ tử mới, liền có thể được một vị trưởng lão chọn trúng, thu làm đệ tử thân truyền – cũng xem như một cơ duyên cực kỳ quý giá.

Trong nhóm gần hai mươi đệ tử mới cùng lứa với Hứa Thải Thải, bởi vì thời gian học còn ngắn nên phần lớn đều còn khiếm khuyết trong học pháp kiếm hoặc bùa chú. Cơ sở chưa đủ vững, không sợ thua trận, chỉ sợ đến lúc đó đứng trên đài mới mấy chiêu đã xong, chẳng kịp được chỉ điểm.

Trong nhóm đệ tử mới này, Tạ Cảnh Tri nhờ ngày ngày được Hứa Thải Thải giúp đỡ, cộng thêm bản thân cần cù chăm chỉ, rốt cuộc trở thành người có nền tảng vững nhất trong số đó.

Để chuẩn bị cho đại bỉ đệ tử, trưởng lão phụ trách giảng dạy yêu cầu đám đệ tử mới tăng cường luyện tập sau giờ học.

Nhưng bởi vì các trưởng lão trong tông môn đều đảm nhiệm nhiều chức vụ, còn phải xử lý các công việc khác của tông môn, nên đã khuyến khích các đệ tử kỳ cựu tranh thủ ghi danh giúp đỡ chỉ điểm cho các sư đệ sư muội trong thời gian rảnh sau lớp học.

Đây cũng được xem là một điểm đặc sắc của Trường Thanh Tông.

Mọi người đều ham mê tu hành, quan hệ lại hòa hợp, nên lập tức có không ít sư huynh sư tỷ giơ tay tham gia.

Hứa Thải Thải cũng rất nhanh báo danh.

Y vốn đã yêu thích luyện kiếm, lại có thể đem kinh nghiệm bản thân tổng kết rồi dạy cho người khác, giúp họ tiến bộ, điều đó khiến y cảm thấy cuộc sống thêm phong phú, cũng rất có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa, để chuẩn bị cho đại bỉ, dù y không cùng các sư đệ sư muội luyện tập, trở về Vi Minh Phong cũng là phải luyện thêm.

Chi bằng cùng mọi người luyện tập, càng vui vẻ náo nhiệt.

Hôm nay chạng vạng trở về Vi Minh Phong, Hứa Thải Thải liền đem chuyện này kể lại cho Tống Tẫn Dao.

Ngoài trời mây đỏ đầy trời, thiếu niên mặc một thân áo trắng mềm mại, tựa người bên cửa sổ trên giường, nghiêm túc sắp xếp một đống giấy nhăn dúm dó.

Đó đều là kinh nghiệm quý báu y tổng kết được từ khi bắt đầu luyện kiếm đến nay.

Hứa Thải Thải định chép lại chúng vào một quyển sổ gọn gàng, mang theo để chia sẻ với đồng môn.

Thiếu niên vừa chậm rãi sao chép, vừa kể chuyện y sẽ tham gia luyện tập thêm sau giờ học mỗi tối.

"Trưởng lão đã sắp xếp thời gian rồi, là vào mỗi chạng vạng sau khi tan học, kéo dài thêm một canh giờ."

Có lẽ chưa từng nghĩ Tống Tẫn Dao sẽ phản đối, nên giọng thiếu niên rất nhẹ nhàng: "Sư huynh, đến lúc đó nhớ đi đón ta muộn một canh giờ nhé."

Khi Hứa Thải Thải nói câu đó, Tống Tẫn Dao đang ở tủ quần áo sắp xếp y phục.

Nghe vậy, tu sĩ không quay đầu lại, cũng không hề dừng tay, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

"Không được. Không được đi."

Hứa Thải Thải ngẩn người, rồi đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.

Nhìn bóng lưng cao lớn đứng thẳng bên tủ áo, y nhíu mày: "Nhưng ta đã đồng ý với trưởng lão rồi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!