Buổi chiều sau khi gặp sư tôn về, Hứa Thải Thải chẳng còn việc gì làm, liền cứ thế ngủ trưa trong phòng.
Ngủ đã đời rồi lại đi đến linh tuyền tắm rửa, tắm xong lại nằm trở về giường.
Lúc này đã là đêm muộn.
Tống Tẫn Dao quay lại đình viện, cũng qua loa tắm một lượt, rồi mặc một bộ y phục đơn giản đúng quy tắc bước vào trong phòng.
Ánh sáng trắng dịu nhẹ từ dạ minh châu chiếu sáng cả căn nhà. Thiếu niên đang nằm dài trên giường, chống cánh tay đọc thoại bản.
Hứa Thải Thải sau khi tắm xong chỉ mặc một lớp áo trong.
Tấm vải màu trắng nhạt mềm mịn như nước phủ nhẹ lên người y, để lộ ra những đường cong mảnh khảnh của cơ thể.
Theo động tác hai chân nhẹ đưa qua lại, ống quần cũng tụt đến đầu gối, để lộ ra làn da trắng mịn còn óng ánh hơn cả lụa.
Tống Tẫn Dao đứng ở cửa không biết bao lâu.
Cho đến khi Hứa Thải Thải đang chăm chú đọc thoại bản ngẩng đầu lên phát hiện ra hắn, tu sĩ mới chậm rãi bước lại gần.
Hứa Thải Thải thấy là sư huynh, ánh mắt lập tức sáng rỡ, vội vàng ôm thoại bản ngồi dậy.
"Sư huynh, nói chuyện xong với sư tôn rồi à?"
"Ừ." Tống Tẫn Dao đáp một tiếng, ngồi xuống mép giường, rồi duỗi tay ôm Hứa Thải Thải sang.
Tu sĩ sức lực lớn đến đâu không rõ, mà ôm người lên lại nhẹ nhàng tự nhiên như vậy.
Đến khi Hứa Thải Thải kịp phản ứng, y đã ngồi nghiêng trên đùi sư huynh.
Vừa cảm nhận được cơ thể rắn chắc nóng bỏng kia, mặt Hứa Thải Thải liền đỏ bừng, vội lấy thoại bản che lên mặt.
Khi còn nhỏ y thường ngồi trên chân sư huynh như thế, nhưng lớn rồi cao hơn, cảm thấy mất mặt nên đã không làm vậy nữa.
Bây giờ bị người ta ôm như thế, còn cao hơn Tống Tẫn Dao cả một đoạn.
Phải cúi đầu nhìn xuống mới có thể nhìn vào mắt nhau.
Hứa Thải Thải không quen, lông mi run run, ngượng đến không chịu nổi.
Tống Tẫn Dao lại như thể lúc nào cũng vậy, vẫn là bộ dạng điềm tĩnh lạnh nhạt.
Nam nhân cúi đầu, vuốt lại ống quần y bị xắn lên, che đi cổ chân trắng nõn.
Rồi vòng tay ôm lấy eo y, vừa xoa nhẹ sau cổ ấm nóng mềm mại, vừa ngước mắt hỏi khẽ:
"Bây giờ có thể hôn không?"
Hứa Thải Thải khựng lại một lúc, từ từ buông thoại bản che mặt xuống.
Y đỏ mặt gật đầu, lí nhí: "Tất nhiên là được rồi."
Tống Tẫn Dao đặt thoại bản sang bên cạnh bàn nhỏ, cúi đầu hôn lên môi y.
Nụ hôn này so với hôm trước trong phòng tối nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ là môi m*t lấy thong thả dịu dàng.
Nhưng sau khi hôn xong, cổ Hứa Thải Thải vẫn đỏ ửng lên, có chút mệt mỏi tựa đầu lên vai sư huynh thở nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!