Sư huynh đệ hai người từ phòng tối bước ra, ánh nắng đã lên cao.
Nắng sớm rực rỡ phủ khắp Vi Minh Phong, khiến khung cảnh nhuộm trong sắc ấm áp dịu dàng đầu hạ.
Hứa Thải Thải đột nhiên từ chỗ tối tăm đi ra, vẫn cảm thấy chói mắt.
Tuy nói chuyện cùng sư huynh thành đạo lữ nhất thời còn chưa thích ứng được, vẫn cần từ từ mày mò, nhưng ít nhất thì chuyện vốn tưởng không xong cũng đã có cách giải quyết, y và sư huynh lại có thể trở về cuộc sống bình thường.
Lúc này tâm tình nhẹ bẫng, y nheo mắt cười dưới ánh nắng ban mai.
Tống Tẫn Dao bị nhốt trong tối thất mười mấy ngày, Hứa Thải Thải vì lo lắng trong lòng mà hao tâm tổn trí, gần như mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế.
Tối qua lại thêm một trận lăn lộn từ khuya đến giờ, chạy qua chạy lại chưa nói, cảm xúc cũng lên xuống dữ dội.
Hiện tại mọi thứ đã yên ổn, mệt mỏi lộ rõ trên mặt y.
Tống Tẫn Dao hy vọng y về nghỉ ngơi.
Nhưng Hứa Thải Thải lại đã bỏ lỡ buổi tập luyện sáng, chốc nữa còn có tiết học phù chú, y không muốn đến trễ.
Hơn nữa tâm trạng y giờ thoải mái, tuổi lại còn trẻ, tinh lực dồi dào, thật sự không thấy mệt mỏi là bao.
Giờ mà bắt y đi ngủ thì y cũng không ngủ được.
Vì vậy sau khi về đến sân viện, tiện tay ăn vài viên đan dược, liền được Tống Tẫn Dao đưa đi học.
Dị tượng hiếm gặp rạng sáng nay ở đỉnh Vi Minh Phong, vẫn còn có người nhớ rõ.
Khi Hứa Thải Thải bước vào lớp học, trưởng lão giảng bài còn chưa tới, vài đồng môn thân quen đã tò mò hỏi han.
Tuy Tống Tẫn Dao vốn cao lãnh ít lời, bình thường không ai dám tiếp cận, nhưng trong mắt rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, hắn là tồn tại như thần tiên giữa đời thường.
Cho nên lúc này ai cũng thật lòng lo lắng cho hắn.
Hứa Thải Thải không nói rõ ngọn nguồn, chỉ bảo là hiện tượng thường thấy khi tu luyện, đại sư huynh hiện giờ đã bình an, bảo bọn họ đừng lo.
Y là người thân cận nhất với Tống Tẫn Dao nên mọi người vừa nghe liền tin, lập tức yên tâm chơi đùa tiếp.
Giờ học kết thúc, đã là giữa trưa.
Tống Tẫn Dao như mọi lần, đến tận nơi đón Hứa Thải Thải tan học.
Một thân đạo bào trắng tinh, thần sắc lạnh nhạt, khí chất lẫm liệt.
Hắn đứng cách cửa lớn không xa, đệ tử đi ngang đều dè dặt hành lễ.
Tống Tẫn Dao chỉ khẽ gật đầu đáp lại, sau đó ánh mắt liền rơi lên bóng hình đang tiến tới đằng xa.
Hứa Thải Thải vẫn đi giữa nhóm bạn đồng môn.
Thiếu niên vừa cười nói vừa bước đi, gương mặt sáng sủa sinh động.
Khi đến gần cổng, có một đệ tử trẻ tuổi thân thiết khoác vai y, hỏi muốn cùng đi đâu chơi không.
Hứa Thải Thải cười cong cả mắt, lắc đầu từ chối.
Sau đó hai người chào nhau rồi tách ra.
Đám kia tính xuống núi chơi vào buổi chiều, còn Hứa Thải Thải thì chạy thẳng về phía sư huynh nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!