Từ lúc y nói ra câu ấy, cho đến khi hai người cùng không còn đứng nữa, mà đổi sang ngồi trên giường gỗ, Tống Tẫn Dao vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hắn chê giường gỗ vừa cứng vừa bẩn nên bèn dọn sạch đệm hương bồ đi, không biết từ đâu lại lấy ra mấy tấm đệm mềm sạch sẽ trải lên, mới chịu để Hứa Thải Thải ngồi xuống.
Tống Tẫn Dao thì ngồi bên cạnh y, hơi nghiêng người, để đầu gối chạm nhẹ vào sư đệ.
Nhiệt độ cuồn cuộn truyền sang, khiến Hứa Thải Thải cứ thấy người mình muốn toát mồ hôi mãi.
Ngồi cạnh nhau thế này, rõ ràng chỉ là cảnh thường thấy của hai sư huynh đệ ở chung như trước kia.
Nhưng từ khi y nói ra câu kia thì bầu không khí giữa cả hai dường như hoàn toàn thay đổi.
Trở nên nóng hầm hập, quánh đặc lại.
Hứa Thải Thải không cần ngẩng đầu cũng biết được ánh mắt của hắn sư huynh nhìn y chuyên chú đến mức nào.
Chờ đến khi lớp không khí ngượng ngập ấy dịu đi đôi chút, Hứa Thải Thải mới sực nhớ lại chính sự, bèn ngẩng đầu lên.
"Sư huynh." Y ngồi nghiêm chỉnh, nói.
"Cho ta xem lại thức hải của ngươi một chút."
"Hửm?"
Tống Tẫn Dao nhìn thẳng vào y, như thể còn đang ngẩn ngơ, phản ứng cũng hiếm thấy có phần chậm chạp.
Hứa Thải Thải thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn, vội xua tay giải thích:
"Không phải... không phải những thứ hôm qua ngươi cho ta xem." Thiếu niên nhíu mày.
"Ta muốn nhìn tình căn của ngươi."
Tống Tẫn Dao lúc này mới dần khôi phục lại sự lãnh đạm và bình tĩnh quen thuộc.
Hắn lập tức từ chối: "Không cần xem."
Hứa Thải Thải lại kiên trì, kéo tay áo hắn:
"Cho ta xem một chút thôi, sư huynh~"
Gặp phải sư đệ vừa làm nũng vừa nài nỉ thế này, Tống Tẫn Dao thật sự không thể từ chối.
Thế là hai người lại áp trán vào nhau.
Lần này, những hình ảnh khó xem hôm qua đều được Tống Tẫn Dao giấu kỹ, không dám lôi ra dọa sư đệ dù chỉ một chút.
Hứa Thải Thải thấy được thức hải hiện tại của Tống Tẫn Dao.
Giao diện thức hải vốn trong suốt yên tĩnh, giờ đây đã hóa thành một vùng biển đỏ máu.
Tình căn vừa to vừa thô vẫn ngang dọc đan xen như trước, lại càng thêm ngang ngược bá đạo, gần như trùm kín từng góc trong thức hải.
Chỉ là lúc này, mỗi một nhánh rễ đều vì bị chân hỏa trong cơ thể Tống Tẫn Dao thiêu đốt suốt ngày đêm mà loang lổ thương tích.
Hứa Thải Thải không dám tưởng tượng hắn phải chịu đau đớn đến mức nào mới ra nông nỗi ấy.
Vậy mà sắc mặt Tống Tẫn Dao lại bình tĩnh đến đáng sợ, ngoài chút mồ hôi lạnh không thể giấu trên trán, chẳng còn thấy điều gì khác thường.
Hai người tách trán, thức hải tan đi, Hứa Thải Thải chẳng hay biết từ lúc nào đã nâng tay ôm lấy đầu sư huynh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!