Trên phi thuyền mấy ngày nay, tuy Tống Tẫn Dao đã thi pháp che giấu sắc mặt, nhưng ngày đêm ở bên nhau, Hứa Thải Thải vẫn phát hiện ra điều bất thường.
Y nhận thấy sư huynh mình mỗi ngày càng lạnh lùng hơn, khí chất quanh người cũng dần trở nên lạnh lẽo, lời nói ngày càng ít đi.
Tựa như tất cả bắt đầu từ sau khi rời khỏi Cửu Khê Thành.
Thiếu niên trong lòng dâng lên lo lắng, không ngừng nắm lấy tay sư huynh, hỏi hắn có phải thấy không khỏe ở đâu không.
Tống Tẫn Dao sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt lắc đầu phủ nhận.
Về sau lại âm thầm rút tay, không để hai người tiếp tục đan chặt ngón tay nữa.
Đợi cả đoàn bình an trở về Trường Thanh Tông, chưởng môn tiếp đãi đệ tử trong đại điện.
Thật ra, từ lúc phi chu còn chưa về đến tông môn, chưởng môn đã nhận được thư từ Cửu Khê Thành.
Chính là do tộc trưởng họ Tiêu đích thân viết. Trong thư kể lại chi tiết việc Tống Tẫn Dao và Hứa Thải Thải đã cứu ông ra khỏi mê tâm chú như thế nào, cũng rất chân thành bày tỏ lòng cảm kích, đồng thời khen ngợi các hậu bối của Trường Thanh Tông.
Chưởng môn dĩ nhiên cũng hồi âm, lời lẽ khiêm tốn, không quên nhắc nhở tộc trưởng họ Tiêu hãy nén bi thương.
Chuyến đi Cửu Khê Thành lần này, Tống Tẫn Dao, Tạ Vấn Ngọc và các đệ tử không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách ổn thỏa, còn giúp Tiêu gia trừ khử ma tu, biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Chưởng môn lần lượt khen ngợi từng người, cũng tuyên bố sẽ có thưởng cùng kỳ nghỉ cho tất cả đệ tử đã tham gia.
Vừa nghe đến đó, đám đệ tử vốn vì đi xa mà mỏi mệt liền phấn chấn trở lại, vui vẻ hẳn lên.
Tất cả ríu rít rời khỏi đại điện, Hứa Thải Thải chen giữa đám người, khi đang đi trên con đường lớn về Vi Minh Phong thì bị mấy đồng môn bạn tốt không tham gia chuyến đi gọi lại.
Họ nói tháng sau sẽ có một lần rèn luyện ngoài tông, đệ tử nội môn lẫn ngoại môn đều có thể đăng ký, hỏi y có muốn đi không.
Hứa Thải Thải cúi đầu, cảm xúc vẫn không mấy vui vẻ.
Y liếc nhìn bóng lưng sư huynh màu trắng phía trước, đã đi cách một đoạn, rồi lắc đầu từ chối.
Nếu là trước kia, Hứa Thải Thải nhất định sẽ hào hứng đi xem náo nhiệt.
Nhưng giờ đây, y thật sự không còn hứng thú.
Sư huynh y rõ ràng có vấn đề, giống như đang mắc bệnh gì đó.
Hứa Thải Thải rất lo, nên những ngày gần đây càng muốn ở cạnh Tống Tẫn Dao mọi lúc.
…
Hai sư huynh đệ, một trước một sau bước vào Vi Minh Phong.
Hứa Thải Thải chạy chậm theo vào nội thất, vốn định dặn sư huynh vì mệt quá mà hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy Tống Tẫn Dao đang cầm túi trữ vật, chuyên tâm sắp xếp gì đó.
Thiếu niên cảm thấy nghi hoặc, đi tới xem thử.
Phát hiện thứ Tống Tẫn Dao đang sắp xếp, toàn bộ đều là đồ của y.
Tống Tẫn Dao bao năm nay vẫn luôn chăm lo cho sinh hoạt hàng ngày của Hứa Thải Thải, mọi chi phí ăn mặc của sư đệ từ trước đến nay đều do hắn quản lý, cũng chỉ có hắn là quen thuộc nhất.
Hứa Thải Thải bản thân chưa từng để tâm tới.
Lúc này, Tống Tẫn Dao đã đem tất cả những thứ Hứa Thải Thải cần dùng mỗi ngày như quần áo, đồ ăn vặt, sách khóa pháp khí,… toàn bộ phân loại tỉ mỉ theo từng ngày.
Đây là vì Tống Tẫn Dao phải rời khỏi tông xử lý công vụ, không thể không để Hứa Thải Thải ở lại một mình nên mới sắp xếp kỹ càng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!