Chương 15: (Vô Đề)

Nhiệt độ bỏng rát rất nhanh truyền qua lớp y phục.

Khi nhận ra thứ mình vừa chạm phải là cái gì, Hứa Thải Thải sợ đến mức vội vàng lùi lại hai bước, rút khỏi khoảng cách giữa đầu gối sư huynh.

"Sư huynh…" Trên gương mặt Hứa Thải Thải vẫn là lo lắng chiếm phần nhiều.

"Ngươi không sao chứ?"

Tống Tẫn Dao cụp mắt, tránh đi ánh mắt y, rất nhanh đứng dậy, trầm giọng nói: "Đi tìm Tạ Vấn Ngọc trước."

"À, đúng rồi!"

Vừa được nhắc nhở, Hứa Thải Thải lập tức thoát khỏi bối rối xấu hổ ban nãy.

Ma tu vẫn chưa giải quyết, y lập tức nghiêm túc trở lại.

Hai sư huynh đệ nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy đến chỗ Tạ Vấn Ngọc.

Quả nhiên trong phòng Tạ Vấn Ngọc tràn ngập ma khí nồng đặc, một màu đen kịt dày đặc.

Khi Hứa Thải Thải và Tống Tẫn Dao chạy tới, Tạ Vấn Ngọc đã rơi vào ảo cảnh do ma tu tạo ra.

Do ngủ từ sớm nên lúc này trên người Tạ Vấn Ngọc chỉ mặc áo trong, hắn cả người giống như con rối gỗ ngồi xếp bằng trên giường, hiển nhiên đã mất hết năng lực tự chủ.

Còn "Tiêu Duyệt Sương" thì đang đứng bên mép sập, tham lam hút lấy linh lực từ hắn.

Tạ Vấn Ngọc nửa mở mắt, vì bị ma khí xâm nhiễm mà đôi mắt trở nên tan rã trống rỗng, bên trong lượn lờ hắc khí.

Sắc mặt hắn xám trắng, cơ mặt cứng đờ, vừa điên cuồng cười ha hả, vừa nói năng lộn xộn: "Tốt lắm Tống Tẫn Dao, ngươi lần nào cũng là bại tướng dưới tay ta, còn không mau quỳ xuống gọi ta một tiếng đại ca!"

"…"

Hứa Thải Thải vừa xông vào phòng đã nhìn thấy một màn này, không khỏi khóe miệng giật giật.

Tống Tẫn Dao đã nhanh chóng lao đến, nhấc chân đá ma tu không kịp đề phòng bay mấy mét.

Ma tu bị văng mạnh vào tường, ôm bụng bị đá cong người lại, kêu lên thảm thiết.

Biết rõ không phải đối thủ của người trước mặt, hắn ta lập tức định hóa thành một làn khói đen bỏ trốn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị linh lực hùng hậu trấn áp.

Linh lực ấy như sập xuống từ trời cao, nặng như đá tảng ép hắn ta dán chặt vào chân tường, không thể nhúc nhích.

Mê tâm chú bị cắt đứt, Tạ Vấn Ngọc vẫn còn chìm trong ảo cảnh chưa tỉnh lại.

Hứa Thải Thải vội vàng nhào tới lay lay vai hắn, gọi mấy tiếng, nhưng Tạ Vấn Ngọc vẫn ngây ngốc như cũ, miệng lẩm bẩm muốn Tống Tẫn Dao làm tiểu đệ, hầu hạ hắn.

Hứa Thải Thải sốt ruột, dứt khoát cầm lấy bát trà giải rượu bên cạnh hắt thẳng vào mặt.

Hiệu quả lập tức phát huy, sắc mặt Tạ Vấn Ngọc dần khôi phục lại, mí mắt chớp chớp như vừa tỉnh khỏi cơn mộng.

Hắn lau mặt, mờ mịt nhìn quanh.

Nhìn thấy ma tu bị Tống Tẫn Dao khống chế, rồi lại nhìn phù trận mê tâm chú dưới đất, hắn liền đại khái hiểu ra chuyện gì.

Tạ Vấn Ngọc nhíu mày: "Ta…"

"Ừm," Hứa Thải Thải thấy hắn bình thường lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi vừa rồi bị ma tu dẫn vào ảo cảnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!