Chương 14: (Vô Đề)

Tiệc mừng thọ của tộc trưởng Tiêu lão tổ diễn ra đúng ngày, cả thành Cửu Khê náo nhiệt vô cùng.

Yến tiệc bắt đầu từ ban ngày, kéo dài mãi tới tận đêm. Bởi vì sẽ kết thúc rất muộn nên những khách mời quan trọng đều được sắp xếp nghỉ lại trong Tiêu phủ một đêm.

Trong buổi yến tiệc, Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc đại diện cho Trường Thanh Tông, bên cạnh luôn có người cầm chén rượu đến kính cẩn mời mọc.

Loại rượu mà Tiêu gia dâng lên khách đương nhiên không phải rượu phàm tục, ngay cả tu sĩ uống vào cũng có thể bị say.

Khi ra ngoài, nhất định phải đề cao cảnh giác.

Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc là hai vị sư huynh dẫn đầu lần này, ít nhất phải có một người luôn giữ được tỉnh táo.

Tống Tẫn Dao tính tình lạnh nhạt cố chấp, không thích nói chuyện, càng không vui vẻ uống rượu. Bảo hắn đi hàn huyên với người khác, thường sẽ khiến đối phương rơi vào thế khó xử.

Vì thế nhiệm vụ cùng người cụng ly đổi chén rốt cuộc rơi lên vai Tạ Vấn Ngọc.

Tạ Vấn Ngọc rất giỏi xã giao, chỉ cần tâm trạng không tệ thì mấy việc này hắn đều xử lý đâu ra đấy.

Ngày mai đã phải lên đường trở về tông môn, nên Tạ Vấn Ngọc cũng không uống nhiều.

Đợi đến khi thấy thời cơ gần như đã chín muồi, hắn liếc mắt với Tống Tẫn Dao, người vẫn luôn ngồi một bên không biểu cảm, rồi nghiêng đầu qua bàn, giả bộ như đã say khướt.

Tống Tẫn Dao liền gọi Hứa Thải Thải tới, hai người một trái một phải đỡ Tạ Vấn Ngọc, khéo léo từ chối những khách khứa vẫn muốn tới chuyện trò, sau đó cùng lão tộc trưởng cáo từ rời đi.

Ở hậu viện Tiêu gia, Tống Tẫn Dao chỉ cần đúng hai gian phòng, một lớn một nhỏ.

Đã diễn thì phải diễn cho tới cùng. Hắn và Hứa Thải Thải đưa Tạ Vấn Ngọc về phòng, sắp xếp ổn thỏa rồi mới cùng nhau trở lại gian phòng của mình.

Hứa Thải Thải cũng chỉ uống nửa ly rượu hoa quả, không đến nỗi say, chỉ là gương mặt đỏ bừng lên.

Về tới phòng, sư huynh đang dọn dẹp giường chiếu, còn y thì chạy ra sân hít thở không khí.

Lúc này đã là giờ Hợi, trời tối đen, không thấy trăng.

Khoảng cách khá xa nên tiếng ồn từ bữa tiệc bên kia không vọng tới, chỉ loáng thoáng thấy vài luồng ánh sáng mờ nhạt, bốn bề xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Hứa Thải Thải dạo một vòng trong sân lớn, đi tới đi lui, chợt phát hiện bản thân thế mà lại không biết đường về phòng khách.

Rõ ràng chỉ là một cái sân bình thường, thế mà Hứa Thải Thải lại thấy vừa nghi hoặc vừa hoang mang. Y rõ ràng chưa từng rời khỏi sân, sao lại… lạc đường được chứ?

Ngay lúc trong lòng vừa dấy lên cảm giác kỳ quái, một luồng hơi thở nồng nặc khó chịu chợt xộc vào mũi. Tiếp theo, chân y bỗng hụt xuống, giống như bị rơi vào nơi nào đó.

Khi Hứa Thải Thải mở mắt lần nữa, trước mắt đã là một cảnh xuân sáng bừng.

Y đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình lại đang ở Vi Minh Phong thân quen đến không thể thân quen hơn.

Lúc này y đang ngồi xổm dưới đất, đào đất tưới nước cho mấy loại linh thực mới được mang về. Sư huynh Tống Tẫn Dao đợi y làm xong liền nắm tay y dắt tới bên dòng suối, dịu dàng giúp y rửa sạch bùn đất, lại lấy khăn tay ra từng chút từng chút lau khô.

Lo xong xuôi đâu đấy, hai sư huynh đệ còn cùng nhau mang hoa mới thu được vào mật thất.

Sư tôn sau khi xem qua rất hài lòng, xoa đầu Hứa Thải Thải một cái, tiện tay cũng gọi Tống Tẫn Dao cúi người xuống, giơ tay xoa luôn đầu đại đồ đệ.

Ba thầy trò ở cùng nhau, bầu không khí hòa thuận ấm áp.

Đây gần như là một cảnh sinh hoạt thường nhật quen thuộc nhất của Hứa Thải Thải, chỉ có vài chi tiết nhỏ hơi khác thường.

Ví như Tống Tẫn Dao tuyệt đối không thể nào cười nhìn mấy linh thực y trồng, vì sư huynh y luôn mong y khỏi cần trồng cái nào thì càng tốt.

Lại như sư tôn cũng sẽ không đi xoa đầu Tống Tẫn Dao. Sư tôn ôn hòa đoan trang như vậy, sợ là còn ngại cái đầu lạnh như băng của sư huynh y làm tay đông cóng mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!