Các đệ tử Trường Thanh Tông lặn lội đường xa mà đến, tộc trưởng Tiêu lão không muốn chậm trễ dù chỉ một chút.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau khi Hứa Thải Thải và mọi người vào trọ ở khách đ**m, Tiêu gia đã phái người đến mời họ vào phủ tham quan.
Mấy chục đệ tử tất nhiên không cần phải đi hết, chỉ chọn ra vài người có nguyện vọng đi cùng Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc là đủ.
Hứa Thải Thải vì muốn dính lấy sư huynh, đương nhiên muốn đi theo. Phần lớn đệ tử trẻ tuổi còn lại thì lại cảm thấy hứng thú với sự náo nhiệt ở chợ trong thành hơn.
Tiêu phủ với tư cách là phủ đệ của thành chủ chiếm diện tích cực rộng, quy mô kiến trúc cũng rất hoành tráng.
Nếu thật sự đi chậm rãi mà tham quan cẩn thận thì e là cả ngày cũng chưa chắc đi hết.
Chỉ là, Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc vốn dĩ không phải thật sự đến để tham quan. Vừa mới vào phủ đã phải đối mặt với chủ nhà cùng khách khứa qua lại, đành phải xã giao vài câu.
Ngược lại, Hứa Thải Thải cùng mấy đệ tử trẻ tuổi khác thì không cần bận tâm mấy việc đó, vào phủ xong liền vô tư thoải mái mà đi dạo khắp nơi.
Vì coi trọng việc tu hành, trong Tiêu phủ cũng có thiết lập nơi tu luyện, tuy quy mô nhỏ hơn Trường Thanh Tông nhưng công năng bên trong vẫn rất đầy đủ.
Hứa Thải Thải cái gì chưa thấy qua đều cảm thấy tò mò, thấy một loạt mộc kiếm có hình dạng khác Trường Thanh Tông, cũng nhịn không được cầm lên khoa tay múa chân một chút.
Mải mê tham quan, y không để ý mà bị rớt lại phía sau.
Đến khi phát hiện xung quanh không còn bóng dáng quen thuộc, Hứa Thải Thải liền đặt mộc kiếm xuống, chuẩn bị đi tìm mọi người.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa sân luyện võ, y liền bắt gặp một thân ảnh mảnh khảnh mặc áo trắng đang đi về phía mình.
Chính là Tiêu Duyệt Sương.
Đối phương có một tùy tùng dìu bên cạnh, đi từng bước chậm rãi, gậy trúc gõ nhẹ lên đường lát sỏi, tuy bước chân thong thả nhưng cũng không hề hoảng loạn.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn sáu bảy bước, Hứa Thải Thải đứng lại tại chỗ, do dự không biết có nên chủ động chào hỏi không.
Chỉ là y chưa kịp mở miệng, Tiêu Duyệt Sương đã nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: "Ngươi là Hứa công tử?"
Hứa Thải Thải ngạc nhiên, không biết đối phương làm sao nhận ra mình.
Y lễ phép chắp tay hành lễ: "Là ta, Tiêu công tử."
Tiêu Duyệt Sương như hiểu y nghi ngờ, dừng lại trước mặt Hứa Thải Thải, vẫn cười nhạt giải thích: "Ngày đó được ngươi đỡ, ta nhớ rõ khí tức trên người ngươi."
Hứa Thải Thải gật đầu, không nghĩ thêm nữa.
Lại nghe Tiêu Duyệt Sương hỏi y tham quan có vui không, Tiêu phủ có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo chăng, Hứa Thải Thải tự nhiên vì phép lịch sự mà lần lượt đáp lại.
Tiêu Duyệt Sương nghe y nói tham quan cũng khá ổn, liền dịu giọng mời mọc: "Tai và ngươi rất hợp ý, sân bên cạnh trường luyện này chính là nơi ta ở, nếu ngươi mệt rồi thì có thể ghé qua nghỉ chân một lát?"
Trời đã nhá nhem tối, Hứa Thải Thải còn đang lo lắng đi tìm sư huynh.
Y liền từ chối: "Cảm ơn lời mời, nhưng ta còn phải đi tìm sư huynh của ta."
Tiêu Duyệt Sương nghe xong như có chút thương tâm, nụ cười nơi khóe môi hơi cứng lại.
Nhưng như sợ bị y phát hiện nên hắn vẫn cố gắng giữ lấy dáng vẻ dịu dàng miễn cưỡng.
Đôi môi tái nhợt phối hợp với tấm vải trắng che đôi mắt, khiến người ta trông vào cảm thấy vài phần yếu đuối, đáng thương.
Hứa Thải Thải nhìn thấy bộ dạng ấy, nhíu mày, trong lòng bỗng sinh ra một chút áy náy không rõ ràng.
Tiêu Duyệt Sương nghiêng mặt sang, lại gắng gượng cười nói: "Nếu vậy... ngươi có thể phiền một chút đưa ta về chỗ ở không? Chỉ cần đưa đến cửa thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!