Ba ngày sau, phi thuyền của Trường Thanh Tông đến trung tâm nội thành Cửu Khê.
Cửu Khê Thành có mạch linh khí ngầm dồi dào, địa thế lại thuận theo hướng của chín con suối, vì vậy mới có cái tên này.
Khi Tống Tẫn Dao cùng Hứa Thải Thải và đoàn người đến nơi, nội thành đã tụ tập đông đảo tu sĩ từ khắp nơi đến chúc mừng, bầu không khí trong ngoài thành đều cực kỳ náo nhiệt.
Biết đệ tử Trường Thanh Tông sẽ đến vào sáng nay, tộc trưởng Tiêu đã chờ sẵn trong phủ.
Không phải ngày mở tiệc chúc thọ, vì vậy bên trong Tiêu phủ không đón nhiều khách, khung cảnh gần như yên tĩnh như ngày thường.
Tống Tẫn Dao dẫn theo Hứa Thải Thải và một hàng đệ tử tông môn tiến vào đại sảnh rộng lớn để tiếp đãi.
Vừa mới bước vào, tộc trưởng Tiêu đã chống gậy, mặt mang nụ cười đón ra.
Tộc trưởng Tiêu tuổi đã rất cao, tóc trắng râu bạc, gương mặt hiền hậu.
Trên thực tế, trong giới tu chân toàn là cường giả, tộc trưởng Tiêu lại không nổi bật trong việc tu hành, nhưng ông hiền hòa thích giúp người, thường làm việc thiện nên được nhiều người trong giới kính trọng.
Dù không mạnh về tu vi, tộc trưởng Tiêu vẫn là một đại năng tu hành suốt nhiều năm.
Chỉ là, khi ông tiến lại gần, Hứa Thải Thải và đám người lập tức nhận ra thân thể ông đã không còn vững vàng, sắc mặt tiều tụy rõ rệt.
Vì muốn tiếp đãi bọn họ, trên gương mặt đầy nếp nhăn của tộc trưởng vẫn gắng gượng nở nụ cười, trong đôi mắt đục ngầu cũng ánh lên tia sáng, như đang cố nén lại.
Mọi người trong lòng cảm thấy có điều lạ, nhưng không ai tiện mở lời.
Tống Tẫn Dao dắt Hứa Thải Thải cùng Tạ Vấn Ngọc lần lượt tiến lên giới thiệu, hàn huyên.
Biết Tạ Vấn Ngọc là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Trường Thanh Tông đương nhiệm, cũng nghe nói cả hai vị đệ tử thân truyền đều đến dự lễ chúc thọ, tộc trưởng Tiêu mừng rỡ gật đầu liên tục.
Ánh mắt tán thưởng dừng lại trên một hàng đệ tử trẻ tuổi, ông cất giọng khàn nhẹ nhưng đầy tình cảm.
"Tốt lắm, chỉ nhìn thấy các ngươi đây, những người trẻ tuổi đỉnh thiên lập địa, trong lòng ta đã thấy rất vui rồi. Nhất định phải bảo vệ Trường Thanh Tông cho thật tốt, giữ cho một phương được bình an."
Lời nói của lão nhân vô cùng chân thành, mọi người lập tức gật đầu đáp lại.
Sau đó mọi người cùng nhau ngồi xuống, tộc trưởng Tiêu bắt đầu ân cần hỏi thăm tình hình gần đây của Trường Thanh Tông từ Tống Tẫn Dao và Tạ Vấn Ngọc.
Đang trò chuyện, từ đại môn vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, một thanh niên vận bạch y được người hầu dẫn vào đại sảnh.
Người ấy mặc áo dài trắng tinh, tay cầm một cây gậy trúc mảnh, dáng vẻ nhã nhặn trắng trẻo, chỉ là đôi mắt bị một dải lụa trắng che lại, bước đi chậm rãi, cần gậy và người đi cùng dìu dắt mới tiến về phía trước.
Sự xuất hiện của người này khiến tất cả đều chú ý, mãi đến khi y ngồi xuống đối diện với đoàn người Tống Tẫn Dao, tộc trưởng Tiêu mới lên tiếng giới thiệu.
"Đây là con trai ta, tên gọi Duyệt Sương."
Dứt lời, Tiêu Duyệt Sương khẽ nghiêng mặt về phía các đệ tử Trường Thanh Tông, nở một nụ cười nhạt nhòa đầy lễ độ.
Hứa Thải Thải đã từng nghe nói tộc trưởng Tiêu có một người con trai.
Vì đây là đứa con duy nhất của ông, nên ông đặc biệt chú trọng việc giáo dưỡng, từ nhỏ đã cho học đọc sách, tu hành bên cạnh mình.
Lâu dần, Tiêu Duyệt Sương cũng lấy phụ thân làm gương, dưỡng thành tính cách ghét ác như thù, yêu thích trừng gian diệt ác.
Nghe nói trước kia, hễ có yêu tu hay ma tu quấy nhiễu quanh Cửu Khê Thành, hắn đều là người đầu tiên ra tay.
Thấy mọi người tỏ vẻ quan tâm và nghi hoặc, tộc trưởng Tiêu cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại nguyên nhân.
Thì ra mười mấy năm trước, trong một lần giao đấu với ma tu am hiểu sử dụng chướng khí, Tiêu Duyệt Sương không may bị thương ở mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!